Sau khi nói xong, Hoàng Cảnh Thụ cũng không đợi Hứa Tuyết Kỳ lên tiếng mà chính là trực tiếp vung tay lên nói.
“Rút đội”.
Mười mấy cảnh sát nhanh chóng rời khỏi phòng khách Thiên Tự.
Lúc mới đến có bao nhiêu phách lối thì hiện tại rời đi có bấy nhiêu chật vật.
Điều này chẳng những khiến cho đám người Châu Tứ Hải trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đám người Tôn Thanh Trúc cũng là vẻ mặt khó mà tin được, căn bản không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Rốt cuộc tên họ Bùi này có lại lịch gì?
Chỉ một cuộc điện thoại vô cùng đơn giản mà thôi đã khiến Hoàng Cảnh Thụ nhanh chóng biến mất, ngay cả mặt mũi Hứa Tuyết Kỳ cũng không cho?
Sắc mặt của Hứa Tuyết Kỳ thay đổi, cô ta gào to, nói.
“Đội trưởng Hoàng, anh cút về cho tôi, nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, nếu không tôi sẽ giết chết anh đấy”.
Hoàng Cảnh Thụ làm như không nghe thấy, giờ này anh ta chỉ ước gì mình có thể biến càng xa càng tốt, nếu như không kịp, anh ta sẽ biến mất khỏi thế giới này.
“Cô Hứa, xem ra người mà cô gọi đến không được nhỉ, hay là cô tiếp tục gọi điện thoại kêu người đến, tốt nhất là gọi hết một lượt đến” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững đi đến trước mặt Hứa Tuyết Kỳ, cười như không cười nhìn người phụ nữ thẹn quá hóa giận đang đứng trước mặt, cười nói.
“Có muốn gọi ông bà già đứng thứ hai Cảng Thành, Bùi Cửu Thiên, hoặc là toàn bộ người Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas đến không? Tôi không ngại cho cô thêm chút thời gian đầu, tôi hoàn toàn có thể đợi cô”
“Mời”.
Bùi Nguyễn Minh bày ra dáng vẻ nho nhã lễ độ ném một chiếc điện thoại di động đến trước mặt Hứa Tuyết Kỳ.
Màn hình nhấp nháy kích thích đến đồng tử của Hứa Tuyết Kỳ, khiến cho mí mắt của cô ta không ngừng giật giật.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Khốn kiếp” | Vào lúc này Hứa Tuyết Kỳ chỉ ước có thể đưa tay tát Bùi Nguyên Minh một cái, thế nhưng cô ta vừa mới nâng tay lên đã kìm nén bỏ xuống, bởi vì cơ thể đau đớn khiến cô ta hiểu rõ một chuyện.
Loại người như Bùi Nguyên Minh tuyệt đối khó chơi, tên tuổi cô cả nhà họ Hứa không dọa được anh.
Cái mác Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas cũng không ép được anh.
Nếu như bản thân cô ta dám ra tay, như vậy tên khốn họ Bùi này chắc chắn sẽ cho mình cái tát, tối hôm nay Hứa Tuyết Kỳ gần như đã mất hết thể diện.
Nếu như Bùi Nguyên Minh tiếp tục ra tay, nói không chừng gương mặt xinh đẹp của cô ta sẽ hoàn toàn biến dạng.
Nhìn thấy dáng vẻ gần như đã cắn nát môi, lại chẳng dám nói gì của Hứa Tuyết Kỳ, Bùi Nguyên Minh đi lên phía trước, đưa tay phải vỗ nhẹ lên mặt Hứa Tuyết Kỳ.
“Tôi biết cô cảm thấy rất khó chịu, lại không dám gọi viện binh, nếu như bị Bùi thiếu chủ của cô biết, ngay cả Bùi Nguyên Minh tôi mà cô cũng không giảm được, sau này sao cô còn có thể lăn lộn bên cạnh anh ta được chứ?”.
“Vì thế cho dù cô có khó chịu, cơn giận này, cô cũng phải nuốt xuống, tôi cũng có thể không động đến cô, điều kiện là cô phải ngoan ngoãn xin lỗi.
Nhân lúc tâm trạng của tôi tốt, nếu không cho dù một lát nữa cô có quỳ xuống xin lỗi cũng vô dụng thôi.”
Khóe mắt Hứa Tuyết Kỳ run rẩy, mấy lần muốn ra tay tát Bùi Nguyên Minh một cái, nhưng sau cùng vẫn nhịn được.
Những ngày này, cô ta chính là thiên kim số một ở Cảng Thành và Las Vegas, chỉ là một Giang Ngọc Hạ, Hứa Tuyết Kỳ cô ta sao có thể để vào mắt chứ?
Bảo cô ta cúi đầu trước Giang Ngọc Hạ, quá ấm ức cô ta.
Thế nhưng bây giờ nếu như cô ta không cúi đầu, không nói xin lỗi, chắc chắn Bùi Nguyên Minh sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Về phần ba cô ta và Bùi Cửu Thiên?
Hứa Tuyết Kỳ rất rõ ràng, nếu như mình thật sự nhắc đến hai người này, cho dù có trấn áp được Bùi Nguyên Minh hay không, sau này cô ta đều không cần lăn lộn nữa.
Có một số mặt, một khi mất đi sẽ không lấy lại được nữa.
Có một số việc, một khi đã làm sẽ không cách nào vãn hồi được nữa.
- -----------------