Đám người Công Tôn Vũ Nhiên hoàn toàn ngu người.
Bọn họ đã tưởng tượng ra rất nhiều kết cục.
Ví dụ như Bùi Nguyên Minh giơ tay chịu trói.
Ví dụ như Bùi Nguyên Minh ngoan cố chống cự.
Lại ví dụ như Bùi Nguyên Minh mời người chống lưng tới, muốn đổi chọi lại chấp pháp đường bọn họ.
Nhưng cho dù là kết cục gì thì đều nằm trong tầm kiểm soát của chấp pháp đường Long Môn.
Chỉ cần giữ lại một cái mạng của Takei Masaki, rồi mang những nhân chứng này rời đi, thì cho dù hôm nay không làm được gì Bùi Nguyên Minh, thì ngày sau Công Tôn Vũ Nhiên vẫn có một trăm cách và thủ đoạn để hại chết anh.
Nhưng hôm nay, Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp tiễn những nhân chứng này lên đường.
Thế này thế này thế này!.
Không còn nhân chứng, làm sao có thể chứng minh tội chết của Bùi Nguyên Minh?
Không có nhân chứng, làm sao có thể khiến anh ngồi tù mọt gông được?
Không có nhân chứng, còn bắt Bùi Nguyên Minh, một trong ba mươi sáu phân hội trưởng này kiểu gì đây?
Dựa vào vũ lực sao?.
Nhưng một chiêu vừa rồi đó của Bùi Nguyên Minh, đã hoàn toàn trấn áp những đệ tử chấp pháp đường Long Môn có mặt ở đây.
Lúc này, gió vừa thổi qua, bao gồm cả Công Tôn Vũ Nhiên ở trong đó, tất cả mọi người đều cảm thấy cả người mình đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ tin rằng, với thủ đoạn của anh mà nói, muốn tiêu diệt tất cả bọn họ, phỏng chừng cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!
Bùi Nguyên Minh tiến lên, đầu tiên là dùng một cước đã ngã Trần Hồng Điệp xuống đất, sau đó cười nhạt, bảo: “Cô Hồng Điệp, nhà Takei sợ tội tự sát, chọn cách mổ bụng, cô cũng nhìn thấy hết cả rồi.
Cô có bằng lòng làm chứng cho tôi không?”
Trần Hồng Điệp nuốt nước miếng một cách khó khăn, nhìn vẻ mặt mỉm cười của anh, mí mắt của cô ta giật giật, thật lâu mới chậm rãi đáp: “Tôi bằng lòng”
| “Ôi, nhà Takei chính là khách quý của Hồng Hưng, bây giờ cô cả của Hồng Hưng có thể chứng minh nhà Takei mổ bụng tự sát rồi, vậy những tội danh vừa rồi đó không liên quan đến tôi đúng không?”
Anh tiến lên, duỗi tay phải ra, vỗ nhẹ hai cái lên mặt của Công Tôn Vũ Nhiên.
“Nếu tôi đã không vi phạm môn quy, cũng không vi phạm pháp luật, vậy thì địa vị phân hội trưởng này của tôi vẫn trên một đệ tử chấp pháp đường như cô đấy biết chưa?” Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười anh, mí mắt của cô ta giật giật, sau đó rít lên: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Thế nào á?” Anh cười.
“Các cô là quý nhân của chấp pháp đường Long Môn, tối nào dám thế nào chứ? Lát nữa nhớ thu dọn sạch thi thể, lau sạch mặt đất một chút, chuyện tối nay cứ vậy đi.
Nếu ngay cả chút việc nhỏ này mà các cô cũng không làm xong được, vậy tôi sợ là sẽ không nhịn được mà ra tay dạy các cô làm người đấy.
Mà các cô, tốt nhất đừng để tôi ra tay”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ngang nhiên rời đi, khóe mắt của đám đệ tử chấp pháp đường Long Môn run rẩy, vẻ mặt nặng nề.
Bọn họ tới đây một cách kiêu ngạo và ngang ngược, cho rằng có thể bắt được sơ hở của Bùi Nguyên Minh, dẫn anh trở về, báo thù một mũi tên ở thủ đô đó.
Nhưng không ngờ, lần này lại thất bại trở về, | hơn nữa còn phải giúp người ta lau sạch đất nữa.
| Vừa nghĩ đến đây, đám đệ tử chấp pháp đường Long Môn này suýt chút nữa thì hộc máu bỏ mình.
| Mà Bùi Nguyên Minh rời đi cũng không vội trở về khách sạn, mà chủ động đi tới sở cảnh sát ghi chép lời khai, sau đó mới rời đi.
Tuy Đổng Quốc Đạt không đặc biệt dặn dò gì, nhưng đối mặt với anh, những thám tử của sở cảnh sát này cũng chỉ dám làm việc công bằng, không dám trái pháp luật một chút nào.
| Đổng Quốc Đạt ngược lại cũng gọi một cuộc điện thoại tới, nhưng trừ cười khổ ra, thì cũng chỉ có thể nhắc nhở anh cẩn thận Đảo Quốc Âm Lệ trả thù.
Bùi Nguyên Minh cũng không để trong lòng cho lắm, mà đến khách sạn Bách Nhạc ở Cảng Thành thuê một phòng tổng thống rồi lăn ra ngủ cho đã.
Mấy ngày này anh bận rộn đến quay mòng mòng ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, hoàn toàn chưa kịp nghỉ ngơi.
Hôm nay giải quyết xong mọi chuyện dứt điểm, vừa vặn có thể tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt.
Một giấc ngủ này của anh đến tận chiều ngày hôm sau.
Khi anh tỉnh dậy vì đói, định tìm chút đồ ăn để ăn, thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Ngay sau đó, giọng nói của Đồng Hoài An truyền tới: “Anh Bùi, anh có ở đó không? Xảy ra chuyện rồi?”
- -----------------