Một đám tay sai của Hồng Hưng nhìn cảnh này mà chết lặng, ai nấy cũng tinh thần hoảng loạn.
Có một người phụ nữ xinh đẹp còn bất giác tự tát mình một cái, để xác định bản thân không có nằm mơ!
Vậy mà lại có người dám bẻ cửu long lệnh chí cao vô thượng của Hồng Hưng ra làm hai? Chính ngay lúc này, không biết có bao nhiêu người đều cảm thấy như sắp phát điên lên.
"Thằng khốn! Mày nghĩ mày là ai vậy?" "Mày biết mày đang làm gì không?" "Mày đang muốn chết à?" Sau khi Hắc Cẩu phản ứng lại, bỗng chốc giống như nổi trận lôi đình, đồng thời cả người toát mồ hôi lạnh.
Vậy mà trơ mắt nhìn có người bẻ đôi cửu long lệnh, nếu hôm nay gã không có cách bắt được Bùi Nguyên Minh, sợ là cho dù gã có trở về trước mặt Trần Hồng Điệp, cũng sẽ bị một súng bắn chết.
"Tôi muốn chết?" Bùi Nguyên Minh cảm thấy hứng thú, mỉm cười điềm nhiên nói, "Tôi thấy người muốn chết là | anh đấy?"
"Cần một cái lệnh bài quen đến thì muốn tôi phải cung kính?"
"Hồng Hưng các người làm ếch ngồi đáy giếng lâu rồi, còn tự cao đến nỗi đánh mất bản ngã luôn sao?" "Thật sự tưởng bản thân làm vua của giới hắc bạch à?" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Anh trở về nói cho Trần Hồng Điệp biết, đừng nói là cửu long lệnh gì đó, cho dù trợ lý của Hồng Hưng các người có tới, cũng không có cửa nói chuyện với tôi!"
"Mau cút đi!"
Lời vừa dứt, Bùi Nguyên Minh đập tay phải xuống, chỉ thấy hai miếng cửu long lệnh bay tới, lần lượt tấn công vào tay phải tay trái của Hắc Cậu lúc nãy vẫn không kịp phòng bị.
"Rắc"
"A"
Tiếng xương cốt bị gãy nứt cùng với tiếng la hét thất thanh vang lên, cả người Hắc Cẩu đau đến mức run lẩy | bẩy, dựa vào một chút kiên cường chống đỡ, không muốn bản thân lăn lộn dưới đất.
| Gã nghiến răng cố kìm nén cơn đau, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Minh, tức giận quát lên: "Tên khốn kiếp, mày còn dám đánh gãy tay tao?"
"Mày hoàn toàn không xem Hồng Hưng bọn tao ra gì mà!"
"Nói, mày rốt cuộc là ai?"
“Tôi?” Bùi Nguyên Minh vô cùng bình tĩnh, thản nhiên tạo cho mình một thân phận, “Tôi chỉ là một người giúp người ta coi phong thủy, coi tướng, anh có thể gọi tôi là Bùi thiên sư”
"Thế nào? Sợ rồi chứ?"
"Bài thiên sư!?"
Nghe thấy cái tên này, Hắc Cẩu có hơi sững sờ, bỗng chốc dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Mày chính là Bùi thiên sư lúc ở Hòa phủ đánh vào mặt đại sư Tô Phú Lâm?"
Bùi Nguyên Minh hơi kinh ngạc, không ngờ tin tức của Hồng Hưng lại nhanh như vậy, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Chính là tôi!"
"Được, cho dù mày có là thiên sứ gì đó, nhưng hủy đi Cửu long lệnh, làm tao bị thương, hôm nay tao phải phế mày!"
Hắc Cẩu xác nhận thân phận của Bùi Nguyên Minh xong, lúc này cũng kiềm chế không được nữa, gà ta quát lên với đám tay sai của Hồng Hưng: "Các anh em, mau lên xử lý nó cho tôi!"
Sau tiếng hô hào của gã, mười mấy tên tay sai của Hồng Hưng cũng lần lượt mò lấy vũ khí của mình, sát khí đằng đằng xông về phía Bùi Nguyên Minh.
"Bốp".
Không đợi Bùi Nguyên Minh ra tay, đã thấy Thôi Văn Triết bước ra, khí thế hừng hực giết vào trong đám người.
"Bốp bốp..." Tiếng bạt tai vang lên không ngừng, chỉ thấy đám tay sai của Hồng Hưng từng người từng người bay ra ngoài.
"Binh vương? Chả trách hống hách như thế!" "Mày cứ đợi đấy!" Sắc mặt của Hắc Cẩu hơi thay đổi, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
"Bốp -"
| Tuy nhiên, thân ảnh của Thôi Văn Triết giống như bóng ma vậy, trực tiếp lao đến trước mặt gã ta, một chương tát gã lăn quay ra đất.
"Bịch..."
Hắc Cẩu đập mạnh đầu xuống dưới đất, sau đó tét đầu chảy máu, khắp đầu đều là máu tươi.
- -----------------
.