Long trời lở đất
Nghe thấy câu này, cho dù là Thôi Nhã Tuyết hay là Thôi Văn Triết, lúc này đều mí mắt giật giật.
Ở Las Vegas, đổ bài đại diện cho quyền thế, là năng lực, là tiền tài, là mạng lưới quan hệ, thậm chí là mọi thứ.
Nhà họ Hòa có thể được xưng là vua ở Las Vegas, chính là vì mỗi chi nhà họ Hòa đều có một khối đổ bài.
Mà lúc này Bùi Nguyễn Minh mở miệng, chính là muốn khối đổ bài kia của nhà họ Hòa, đây là muốn chặt đứt gốc của chi thứ tư mà!
Ngay lúc đám Thôi Nhã Tuyết lo lắng Thôi Thành Huân sẽ nổi giận, nhưng người đứng đầu Las Vegas này không có tức giận, trái lại tràn ngập hứng thú nói: “Tổng giám đốc Bùi, thế tử Minh, phân hội trưởng Bùi, với thân phận của cậu, với xuất thân của cậu, còn để ý một khối đổ bài sao?” “Thứ này vô cùng thần bí ở Las Vegas, nhưng ở trong mắt nhân vật lớn như các cậu, không có giá trị quá lớn đúng không?” “Đương nhiên có giá trị.
Giọng nói của Bùi Nguyễn Minh bình tĩnh.
“Một khối đổ bài, đại diện cho quyền nói chuyện của hai khu đất lệ thuộc Đại Hạ, đại diện có thể duỗi tay tới Las Vegas, thay thế hàng tỷ danh ngạch buôn bán” “Tôi có hứng thú với nó không phải là chuyện vô cùng bình thường sao?” “Hơn nữa chỉ là bốn cậu chủ của nhà họ Hòa, dựa vào khối đổ bài này, có thể cưỡng ép người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô.
“Tôi không chèn ép kiêu ngạo của nhà họ Hòa, không có lỗi với vợ tôi sao?” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Nghe thấy thế, Thôi Thành Huân cười nói: “Tổng giám đốc Bùi nói đùa rồi, dựa theo tin tức tôi đạt được, hiện giờ cô Trịnh Tuyết Dương hẳn là vợ cũ của cậu, mà không phải vợ cậu nữa?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chỉ cần là người phụ nữ của tôi, danh phận có ý nghĩa gì?”
Thôi Thành Huân hơi sửng sốt, một lát sau ông ta bật cười nói: “Xem ra là tôi rơi vào khuôn sáo cũ, chỉ là một danh phận, quả thực không có ý nghĩa.
“Mà với thân phận của cậu Bùi mà nói, chi thứ tư nhà họ Hòa muốn dựa vào một khối đổ bài, đã muốn đè ép người cậu, quả thực không xứng đáng”
Bùi Nguyễn Minh không có hùng hổ dọa người, mà thản nhiên nói: “Vậy ý của ông Thôi chính là?”
Bùi Nguyễn Minh biết rất rõ, muốn trực tiếp khiến Thôi Thành Huân đưa đổ bài cho mình là không có khả năng.
Mục đích anh tới hôm nay, chính là cần một thái độ mà thôi.
Thôi Thành Huân híp mắt một lát xong, đột nhiên vỗ tay, ý bảo thuộc hạ đưa một ấm trà tới, ông ta tự tay rót một chén, ý bảo Bùi Nguyễn Minh nhấm nháp.
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, cầm chén trà lên uống một ngụm, nhấp một ngụm mùi thơm mát, còn mang theo chút cay đắng nhàn nhạt.
Thôi Thành Huân lẩm bẩm nói: “Giống như chén trà này, trên khay trà có bao nhiêu lá trà, tôi có thể khống chế, tôi nguyện ý cho ai uống, cũng có thể khống chế.” “Nhưng cuối cùng người nào uống được, có liên quan gì tới tôi?” “Chỉ cần từ đầu tới cuối chén trà trên khay trà vẫn luôn ở đây, người có thể bưng trà vẫn là tôi, không phải sao?” Bùi Nguyễn Minh cười, đã nghe hiểu ý ở ngoài lời của Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Thôi Thành Huân.
Đối với người này mà nói, cho dù đổ bài của Las Vegas rơi vào trong tay ai, đều vô cùng không quan trọng, chỉ cần sáu khối đổ bài vẫn là sáu khối đổ bài là được.
Đây là thái độ của Thôi Thành Huân.
Mà rất nhiều khi, không có thái độ, cũng là một loại thái độ.
Thôi Thành Huân đứng dậy, lại rót một chén trà cho Bùi Nguyên Minh, sau đó ông ta đứng dậy vỗ bả vai Bùi Nguyễn Minh, dẫn theo người tới một câu lạc bộ tư nhân.
Thôi Nhã Tuyết liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cũng không nói thêm gì, mà dẫn theo người của mình, đoàn người nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Giữa sân, chỉ còn Thôi Văn Triết không đi, anh ta đi tới bên cạnh Bùi Nguyễn Minh, vừa định nói gì đó.
“Rầm."
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, một bóng người mang làn gió thơm ngã ở trước đình.
.