Sắc mặt Hòa Trạch Bình lập tức khó coi như ăn phân, không nói được một câu nên lời.
Biểu cảm của Thập Tam Muội Hồng Hưng cũng rất kích động, miệng há to, căn bản không nói được một câu
Hiroshi Yasuda thì càng quỳ trên đất quên cả bò dậy, cho dù thế nào anh ta cũng không tin cảnh tượng này thực sự đã xảy ra.
“Anh Quách, bị ép uống rượu rồi hả?”
Lúc này trong chai Louis XIII còn hơn nửa chai, gần nửa cân, kết quả Quách Tuấn Anh nói uống là uống?
Quan trọng nhất chính là, về chuyện này, Bùi Nguyên Minh có thái độ từ trên cao nhìn xuống, chuyện này khiến bọn họ rất bực tức, cũng khó tiếp nhận.
Tất cả mọi người không ngốc, tuy không nghĩ ra, nhưng bọn họ đều nhìn ra được, ở trước mặt người nội địa này, Quách Tuấn Anh vô cùng cung kính, không dám đắc tội.
Uống hơn nửa chai Louis XIII vào, thiếu chút nữa Quách Tuấn Anh nôn ra tại chỗ.
Tuy tửu lượng của anh ta không tệ, nhưng uống một lần nhiều như vậy, đủ để khiến đầu anh ta choáng váng.
Nhưng mà dù sao Quách Tuấn Anh cũng là nhân vật lớn, lúc này anh ta hít sâu một hơi nhanh chóng khôi phục được chút.
Bùi Nguyễn Minh mỉm cười nói: “Anh Quách không hổ là một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, tửu lượng khá lắm!”
Khóe mắt Quách Tuấn Anh giật giật, không thể không cúi đầu: “Cảm ơn anh Bùi đã khích lệ.
Thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt mọi người hoảng hốt, biểu cảm tràn ngập mờ mịt, người nào cũng không thể ngờ tới, Quách Tuấn Anh luôn hung hãn ương ngạnh, sao lại héo hoàn toàn như cà nhiễm sương.
“Rất xin lỗi, tối nay tôi gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Nghe Quách Tuấn Anh xin lỗi, rất nhiều người vẫn không kịp phản ứng.
Anh Quách đây là bị đè ép hoàn toàn rồi hả?
Bị một tên nội địa đè ép sao?
Bùi Nguyễn Minh từ chối cho ý kiến nói: “Anh Quách cảm thấy nói một câu rất xin lỗi là xong sao?”
Cao cao tại thượng, nhìn từ trên cao xuống.
Nhưng mà mọi người đều cảm nhận được theo bản năng, Bùi Nguyên Minh có tư cách nói như vậy.
Rõ ràng anh chỉ là một người nội địa mà! “Anh Quách, rốt cuộc là anh đang làm gì thế?”
Cuối cùng Hòa Trạch Bình không kìm nén nổi nữa, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nghiền áp Quách Tuấn Anh được? “Sao anh có thể cúi đầu với tên nội địa này được?” “Anh ta chỉ là một tên tay sai thân thủ tốt mà thôi!” “Anh sợ anh ta như vậy làm gì?” “Tuy anh ta có chút giao tình với nhà họ Thôi, nhưng năng lực của nhà họ Thôi không ảnh hưởng được tới Cảng Thành!” “Huống chi, hai người chúng ta tụ cùng một chỗ, còn có thể sợ nhà họ Thôi sao?” "Hơn nữa thứ như ân tình dùng một lần sẽ ít một lần, nhà họ Thôi có thể cứu anh ta một lần, chẳng lẽ còn có thể che chở cho anh ta sao?” “Ông Thôi sẽ vì một tên nội địa, mà liều mạng với chúng ta sao?”
Những năm gần đây Hòa Trạch Bình tạo dựng quan hệ với các lão đại, sau lưng có nhà họ Hòa làm chỗ dựa, ở Cảng Thành và Las Vegas đều có thể nói là hung hãn ương ngạnh.
Cả Cảng Thành chỉ có bốn cậu chủ mới có thể lọt vào mắt của Hòa Trạch Bình này.
Dưới cái nhìn của Hòa Trạch Bình, Cảng Thành có bốn cậu chủ, nhưng sau này ở Las Vegas chỉ có duy nhất anh Hòa.
Người như Quách Tuấn Anh, chính là lý tưởng và tương lai của Hòa Trạch Bình anh ta.
Mà lúc này, Hòa Trạch Bình tuyệt đối không có biện pháp tiếp nhận, người mà anh ta muốn trở thành, vậy mà bị Bùi Nguyên Minh tùy ý giẫm đạp và sỉ nhục như vậy.
Quan trọng nhất chính là, ở trước mặt tên nội địa này, Quách Tuấn Anh trâu bò hò hét cũng không có dũng khí phản kháng lại.
Cho dù thế nào Hòa Trạch Bình đều không có biện pháp tiếp nhận.
Thậm chí theo ý anh ta, cho dù ông cụ Thôi xuất hiện, bọn họ cũng không sợ gì.
Dù sao nơi này là Cảng Thành, không phải Las Vegas.
Cho dù mọi người chỉ cách một dòng nước, nhưng tay ở Las Vegas không thể vươn tới Cảng Thành.
.