Hòa Trạch Bình tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy, anh ta vươn ngón tay phải ra chỉ Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc, anh có thể đánh thì thế nào?” “Có thể đánh, anh cũng chỉ là một tên tay chân mà thôi, lại càng không thể tạo nên sóng gió gì ở khu vực này!” “Anh có bản lĩnh đợi đó cho tôi, tôi gọi lão đại tôi tới, tôi sẽ khiến anh biết cái gì gọi là sống không bằng chết!” “Cái gì gọi là hối hận!”
Lúc này, trên mặt Hòa Trạch Bình mang theo hương vị nghiêm túc.
“Muốn tìm viện binh sao?”
Bùi Nguyễn Minh mỉm cười.
“Được, tôi cho anh mười phút.
“Anh cứ việc gọi điện thoại, cứ việc gọi người.
"Nhưng mà tôi hi vọng, anh đừng khiến tôi thất vọng!” “Được!”
Vẻ mặt Hòa Trạch Bình oán hận, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn một dãy số: “Anh Quách, tôi bị một tên bắt nạt ở địa bàn của anh!” “Anh phải giúp tôi xả cục tức này!”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Hòa Trạch Bình lạnh lùng nhìn Bùi Nguyễn Minh, nói: "Nếu anh có gan thì đừng đi!” “Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi!” “Anh vĩnh viễn không biết ở nơi như Cảng Thành, có bao nhiêu người loại nhân vật nhỏ như anh không thể đắc tội nổi đâu!” "Bùm...
Mười phút sau, bên ngoài quán bar Hồng Hưng, có một chiếc xe Hummer đỗ lại.
Sau đó một đồng nam nữ nhảy xuống xe, cả đám đều có biểu cảm lãnh khốc, sải bước tiến vào trong phòng VIP.
Đi ở phía trước, là một người đàn ông mái tóc dài chải chuốt tỉ mỉ.
Gương mặt anh ta tuấn tú, vẻ mặt lãnh khốc, nhưng trên người lại mang hương vị hung hãn vô tận.
Một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, Quách Tuấn
Anh!
Bùi Nguyễn Minh đều không nghĩ tới, trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại.
Chỗ dựa vững chắc của Hòa Trạch Bình, vậy mà là Quách Tuấn Anh.
Sau đó anh cười, đi thẳng tới phía sau ngồi xuống, cầm lấy chai Louis XIII còn chưa bị đập vỡ, tự rót cho mình một chén, vẻ mặt lạnh nhạt uống một ngụm.
“Anh Quách, anh đến rồi!”
Thấy Quách Tuấn Anh dẫn người xuất hiện, Hòa Trạch Bình vốn đang vô cùng hung hãn lập tức lộ ra biểu cảm cung kính.
Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, Quách Tuấn
Anh là người thừa kế của nhà họ Quách ở Cảng Thành, mà Hòa Trạch Bình tuy là chính thống của nhà họ Hòa ở Las Vegas, nhưng thân phận và địa vị đều kém Quách Tuấn Anh.
“Thực sự là ngại quá, đã muộn như vậy rồi còn làm phiền anh.” “Nhưng mà không có biện pháp, một tên lão đại nội địa có chút thân thủ, gây chuyện ở chỗ Thập Tam Muội thì thôi, còn làm mấy chục người của chúng tôi bị thương” “Hiroshi Yasuda tôi mới mời tới cũng bị đánh bại, có chút khó giải quyết.
“Cho nên tôi mới làm phiền anh Quách tới đây tọa trấn nơi này”
Mà nhìn thấy Quách Tuấn Anh tới đây, đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng lập tức chạy như điện tới gần, cúi đầu kh lưng chào hỏi.
“Chào anh Quách!” “Anh Quách vất vả rồi!” “Anh Quách đã lâu không gặp!”
Mấy chục người cười tươi như hoa, vô cùng cung kính ở trước mặt Quách Tuấn Anh.
Lúc này Hiroshi Yasuda quỳ trên đất cũng lộ ra vẻ mặt trào phúng nhìn Bùi Nguyên Minh, giống như muốn nói người Đại Hạ này sẽ chết chắc.
Chỉ tiếc vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh hờ hững, lạnh nhạt, thản nhiên uống rượu, căn bản không để ý bốn cậu chủ Cảng Thành gì đó.
"Gây chuyện ở địa bàn của Hồng Hưng sao?” “Còn dám ra tay với cậu ba Hòa anh?” “Anh ta không biết cậu ba Hòa anh là ai sao?”
Quách Tuấn Anh không để ý tới đảm phụ nữ dung chi tục phần tới gần mình, mà thản nhiên nói: “Người nào gan chó lớn như vậy?”
Hòa Trạch Bình hãnh diện, tiến lên một bước chỉ Bùi Nguyễn Minh không thấy rõ mặt đang ngồi trên ghế số pha: “Chính là anh ta!”
.