“Đi, tôi đặc biệt đặt phòng VIP ở tầng hai, chúng ta uống vài chén xong, thì bảo Thập Tam Muội của Hồng Hưng tới”.
“Đợi xác định thân phận của cô ta xong, lại thông báo với tổng giám đốc Bùi và anh Hổ”.
Tuy chỉ là một em gái nhỏ trong giới hắc bạch Cảng Thành, không đáng để công tử Hải coi trọng, nhưng nếu chuyện này liên quan tới mẹ vợ của Bùi Nguyên Minh, chuyện nhỏ như vậy cũng biến thành chuyện lớn.
Lão Cửu Đạo Môn híp mắt nhìn xung quanh một lát xong, tầm mắt nhìn về phía mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục, nói: “Chúng ta có cần gọi mấy anh em tới đây hay không?”
“Nhỡ đâu lát nữa xảy ra xung đột, chỉ sợ mấy chúng ta không chống đỡ được”
Công tử Hải lắc đầu nói: “Gọi nhiều người như vậy làm gì? Quá hấp dẫn sự chú ý không tiện ra tay."
“Hơn nữa tốt xấu gì Lão Cửu Đạo Môn ông cũng là lão đại giới hắc bạch Dương Thành, cho dù không thể đánh mười tám người, nhưng mà đánh năm ba người cũng không là vấn đề lớn đúng không?”
“Hơn nữa mặt mũi của anh Hổ cũng có tác dụng ở giới hắc bạch Cảng Thành, thực sự gặp phải chuyện không thể xử lý, vậy thì lấy tên tuổi của giới hắc bạch Đà Nẵng của anh Hổ ra, người nào còn dám động vào chúng ta?”
| Nghe những lời này của công tử Hải, Lão Cửu Đạo Mộn không nói gì thêm nữa, mà vỗ tay, ý bảo mấy thuộc hạ đi lên phòng VIP ở tầng hai với bọn họ.
Phòng VIP ở nơi này vô cùng đặc biệt, xung quanh đều là thủy tinh đặc chế, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng ở bên ngoài, nhưng người ở bên ngoài thì không thể nhìn thấy được tình hình ở bên trong phòng VIP
Ngồi ở đây, chẳng những có đủ tính bí mật, còn có thể ở trên cao nhìn xuống toàn trường, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ cao cao tại thượng.
“Các vị khách quý, xin hỏi có cần gì không ạ?”
Công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn vừa mới quan sát hoàn cảnh, thì thấy một cô nàng sói mặc trang phục kimono của Đảo Quốc đẩy cửa vào, vặn vẹo dáng người yểu điệu, tươi cười vô cùng mê người.
“Tôi muốn uống rượu tốt nhất ở chỗ các cô, có thể bán luôn cả cô cũng được”.
Công tử Hải cố gắng giả bộ sắc nheo mắt lại, sau đó tay phải vung lên, một cái thẻ vàng đen để ở trên mặt bàn.
“Không biết cần bao nhiêu tiền, mới có thể mua luôn cả cô nữa?”.
“Anh nói đùa rồi, chỗ chúng tôi bán nghệ không bán thân”
Trong đôi mắt cô nàng sói mặc kimono xuất hiện chút ghét bỏ, giống như hoàn toàn không để vào mắt loại người chỉ biết dùng tiền đập bể.
Sau đó cô ta cười nói: “Không bằng một chai Louis XIII thế nào?”
Loại rượu này một chai có giá hơn trăm nghìn đô la Hồng Kông, căn bản không phải người bình thường có thể uống.
| Nhưng mà mí mắt công tử Hải không nháy một cái, thản nhiên nói: “Mang hai chai lên trước đi."
“Đúng rồi, em gái, tôi nghe nói Thập Tam Muội của Hồng Hưng bà chủ các cô là cô gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng ở Cảng Thành!”
“Dáng người dung mạo còn hơn cả chị đại ở Cảng Thành!”.
“Tôi là người nội địa vẫn luôn muốn gặp vưu vật nhân gian như thế, nhưng đến đây mấy lần cũng không có tư cách gặp”.
“Không biết tới nay cô ấy có thể hãnh diện uống một chén với tôi hay không?” Khi nói chuyện, công tử Hải lấy một chồng tiền có mệnh giá cao ra, để lên trên mặt bàn.
Nhìn một chồng tiền màu sắc rực rỡ này, đôi mắt cô nàng sói mặc kimono tỏa sáng, cô ta nhanh chóng cầm tiền lên, cười quyến rũ nói: “Tối nay bà chủ của chúng tôi đến đây, các vị khách quý uống rượu trước, tôi nhất định sẽ gọi bà ấy tới”.
Khi nói chuyện, cô ta chủ động nháy mắt với công tử Hải, sau đó vẻ mặt hưng phấn rời đi.
Chẳng qua Lão Cửu Đạo Môn nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ nhíu mày, ông ta cảm thấy quá trình quả thuận lợi.
Công tử Hải thản nhiên uống một ly rượu, nói: “Thu phục, lập tức có thể nhìn thấy Thập Tam Muội của Hồng Hưng rồi.”
“Lão Cửu, ông nói xem lát nữa nên làm sao bây giờ?” “Ở đây đặt câu hỏi, hay là đánh người ta hôn mê dẫn đi?”
.