“Lý do mà nhân viên của tổng giám đốc Phương đến nhà kho của anh chẳng qua là vì anh dùng một đống trà mục nát hai mươi năm, thay thế cho đống trà mới mà tổng giám đốc Phương đã giao cho anh.”
“Anh cũng đừng ngụy biện làm gì, tôi đã đến bên chỗ hải quan để lấy ra biên bản ghi chép lúc lô trà này nhập cảnh.”
“Mặt khác anh từ chỗ nào mua được đống trà kia, tôi cũng đã tìm được người bản rồi, còn bắt kẻ đó lại, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ra làm chứng vạch trần hành vi của anh”
“Sau cùng, anh giầu lô trà mới kia ở chỗ nào, chuyện này tôi cũng rất rõ ràng.”
“Chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể công khai chuyện này bất kỳ lúc nào, khiến cho nhà họ Hòa các người mất hết mặt mũi”
“Cho nên, anh bạ Hòa, bây giờ không phải là tôi đang thương lượng với anh mà chính là nói cho anh biết một tiếng”
“Chẳng những anh phải thả tất cả mọi người ra, hơn nữa còn phải dựa theo những điều khoản đã ký trong hợp đồng trước đó, bổ sung số tiền còn thiếu cho tổng giám đốc Phương, một xu cũng không thể thiểu.”
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, anh thả hay không thả? Số tiền kia anh có trả hay không?” Vẻ mặt của Thổi Văn Triết hờ hững, anh ta chắp tay sau lưng, thế nhưng lúc nói chuyện lại tản ra uy áp, khiến cho anh ba Hòa cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này đây mí mắt của anh ta giật giật, hiển nhiên anh ta không ngờ đến tất cả mọi việc làm của mình đều bị Thối Văn Triết nắm giữ.
Hơn nữa nhìn thái độ của Thôi Văn Triết thì tám mươi phần trăm là trong tay anh ta nắm được chứng cứ rất rõ ràng.
Hòa Trạch Bình có chút khó mà tin được, Thối Văn Triết thế mà lại coi trọng Bùi Nguyễn Minh kia như vậy, chẳng những làm chỗ dựa cho anh mà còn giúp đỡ anh đòi tiền người ta.
Hiện tại Hòa Trạch Bình cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì anh ta đã lớn bằng từng này nhưng cho đến bây giờ, anh ta chưa từng bị người ta chèn ép như thế.
Chẳng qua cho dù anh ta có là người kiêu ngạo khó thuần thì Hòa Trạch Bình vẫn biết, tuy nhà họ Thôi không phải là một trong mười gia tộc hàng đầu, nhưng nếu như bọn họ đã ngồi lên vị trí người đứng đầu của Las Vegas, đây chính là đại biểu cho ý nghĩ tuyệt đối của chính phủ.
Lúc này đây Hòa Trạch Bình nheo mắt nhìn Thôi Văn Triết, cười nói.
“Cậu cả Thôi, tôi chỉ muốn hỏi một câu, những chuyện mà anh đang làm, rốt cuộc là đại biểu cho chính bản thân anh hay là đại biểu cho nhà họ Thôi các người”
Thôi Văn Triết chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
“Anh cảm thấy có gì khác nhau sao?”
“Bây giờ chẳng qua anh chỉ là thịt cá nằm trên thớt mặc cho đại ca tôi làm thịt mà thôi, anh còn ra vẻ trâu bò như thế, anh thật sự cho rằng đại ca của tôi không dám giết chết anh hả?”
“Anh yên tâm đi, nếu như đại ca tôi muốn chơi chết anh, tôi nhất định sẽ giúp anh ấy xử lý sạch sẽ những dấu vết kia, cam đoan nhà họ Hòa các người muốn điều tra cũng không điều tra được gì”.
Sau khi nói đến đây thì thấy người đứng phía sau Thôi Văn Triết nhanh chóng tản ra, đừng người đều nhìn chằm chằm người của Hòa Trạch Bình.
Động tác này khiến cho trong nháy mắt Hòa Trạch Bình toát ra mồ hôi lạnh, thậm chí ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên.
Anh ta nhớ đến bối cảnh của Thôi Văn Triết, thằng cha này chẳng những là cậu cả nhà họ Thôi, mà còn binh vương xuất ngũ từ Đường Dao Doanh, chỗ dựa chính là tổng giáo đầu trong truyền thuyết.
Chuyện này, chuyện này, chuyện này...
Vừa nghĩ đến đây thì Hòa Trạch Bình đã không kiên trì nổi nữa, mà chính là vẻ mặt không cam lòng liếc thoáng qua Phương Diệu Nga, sau cùng anh ta cắn răng nói.
“Thả người, thả tất cả mọi người ra”
Người thanh niên ăn mặc lòe loẹt kia, tuy trong lòng không muốn thế nhưng sau cùng vẫn cầm điện thoại di động gọi ra ngoài.
Đại khái sau hơn mười phút, mấy vệ sĩ dẫn theo mười nhân viên đi tới, chẳng qua lúc này trong tay những vệ sĩ kia đều cầm súng chỉ vào những nhân viên đó.
Linda lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói.
“Tên họ Bùi kia, mày còn không màu thả anh ba Hòa ra”
Thôi Văn Triết không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nếu như lúc này Bùi Nguyên Minh muốn giết người, anh ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
“Biến đi” Bùi Nguyên Minh buông Hòa Trạch Bình ra, tùy ý ném con dao gọt trái cây xuống đất.
“Thả người.”
“Bốp bốp bốp” Linda tát đám nhân viên kia một cái, sau đó mới quay người lạnh lùng nói.
“Lần này là nể mặt nhà họ Thôi mới tha cho chúng mày, lần tiếp theo tạo nhất định sẽ giết chết các người.”
.