Nhìn thấy có người đến, mấy chục người đàn ông vạm vỡ đeo kính đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn nhìn qua, vẻ mặt cả đảm lạnh lùng.
Phương Diệu Nga làm như không thấy đám người này, mà dẫn theo Bùi Nguyễn Minh đi qua đám người, đi vào trong kho hàng.
Chỉ thấy ở bên trong kho hàng, mười mấy nam nữ ăn mặc phong cách của người Đại Hạ, lúc này đều bị hạn chế tự do.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, vẻ mặt lưu manh đang hút xì gà, chỉ vào giá hàng ở phía sau thản nhiên nói: “Nhìn xem, hàng mà các cô gửi cho chúng tôi như thế nào đây?” “Toàn bộ lá trà đều có mùi thối, thứ như vậy chúng tôi có thể bày ra bản được sao?” “Hơn nữa lúc trước vì không phát hiện ra, chúng tôi đã giao lượng lớn hàng hóa cho khách hàng, bây giờ những khách hàng đó đều tới chỗ chúng tôi đòi bồi thường!” “Công ty các cô đúng là lòng dạ hiểm độc, lần đầu tiên làm kinh doanh xuất nhập khẩu lá trà với chúng tôi, vậy mà dám lấy hàng nhái lừa gạt chúng tôi?” “Các người đều không muốn sống nữa có phải hay không?” “Bảo tổng giám đốc Phương của các người nhanh chóng tới đây, hôm nay không cho tôi một câu trả lời hài lòng, chúng tôi sẽ chặt tay chân của mấy người, sau đó ném hết vào vùng biển quốc tế cho cá ăn!”
Khi nói chuyện, có mười mấy người đàn ông vạm vỡ rút dao bổ dưa hấu ra, bắt đầu mài dao trên đá mài.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Đây là chấn nhiếp và uy hiếp.
“Tổng giám đốc Hòa, anh làm như vậy có ý nghĩa gì không?” “Có vấn đề trong việc kinh doanh, chúng ta có thể bàn bạc” “Giam giữ nhân viên của tôi, mở miệng là chém tay chân, ngậm miệng là cho cá ăn, anh muốn quậy lớn chuyện, sau đó đợi tôi báo cảnh sát à?”
Phương Diệu Nga tiến lên một bước, chắn trước mặt đảm nhân viên kia, sau đó gương mặt lạnh lùng mở miệng.
Cô ta đã nói qua với Bùi Nguyên Minh trên đường đi rồi.
Đống lá trà này của cô ta, đều là chè do ông ngoại cô ta trồng trên đồi, không chỉ chất lượng tốt mà màu sắc còn rất mới.
Trải qua công nghệ xử lý, đống lá trà này ít nhất có thể dự trữ mười năm trở lên.
Hơn nữa lúc giao hàng, cô ta đã tự mình kiểm tra qua, nhưng đến bên Las Vegas này, lập tức biến thành giao lá trà hư thối kém chất lượng.
Có thể nói, trong chuyện này nhất định tồn tại vấn đề gì đó.
“Chậc chậc, tôi cứ tưởng là ai cơ, hóa ra là tổng giám đốc Phương
Lúc này người đàn ông mặc áo sơ mi hoa dáng vẻ lưu manh nhếch miệng, trên gương mặt cổ tạo ra biểu cảm kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Phương tới đây từ lúc nào thế? Sao tôi không biết?” “Nào nào, nhanh dâng trà cho tổng giám đốc Phương, thất lễ khách quý, tôi chặt đầu các người ra!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Sau khi người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này ra lệnh một tiếng, lập tức thấy được có một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục dùng dao bổ dưa hấu tùy ý mở một túi trà, sau đó lấy ra một cái cốc dơ dáy bẩn thỉu, lại dùng nước sôi pha trà xong, “bốp” một tiếng đặt trước mặt Phương Diệu Nga.
Mùi hôi thối xông vào mũi, khiến người ta muốn ói, không chỉ mười mấy nhân viên ở phía sau Phương Diệu Nga không ngừng nôn khan, ngay cả Phương Diệu Nga cũng có gương mặt tái nhợt, không kìm nén nổi muốn nôn mửa.
Nhưng mà người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này lại giống như không ngửi được mùi hôi thối, mà cười tít mắt mở miệng nói: “Tổng giám đốc Phương, tôi biết cô tới làm gì." “Không phải là cô muốn lấy lại tiền hàng còn lại sao?” “Có thể, cô uống hết cốc trà này, tôi sẽ thừa nhận lá trà của cô không có vấn đề, bây giờ để lại người giao tiền!” “Nhưng cô không dám uống mà nói, có lẽ phải cho chúng tôi một câu trả lời hài lòng!” Khi nói chuyện, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này cười mà như không cười.
Anh ta không tin, cô chủ được nuông chiều từ bé giống như Phương Diệu Nga, có thể uống hết lá trà không biết hư thổi bao nhiêu năm.
.