“Cậu cảm thấy nhà họ Triệu chúng tôi còn muốn có quan hệ gì với cậu sao?”
Vẻ mặt Lý Tú Quyên không kiên nhẫn.
“Tôi vừa nói rồi, ký thư từ chức, hai nhà chúng †a không còn nửa xu quan hệ!”
“Ba trăm năm mươi triệu này coi như phí tổn thất tinh thần cho cậu!”
“Chỉ sợ cậu không biết đúng không? Từ khi nhìn thấy mẹ vợ cậu nhắn tin trong nhóm chủ sở hữu, tôi nằm mơ cũng sợ cậu sẽ dây dưa với nhà họ Triệu chúng tôi!”
“Mà ngay cả nơi nhỏ như Thiên Ngoại Lâu, cậu tiến vào tôi đều phải nói với nhân viên một tiếng trước, bằng không cậu căn bản không vào được!”
“Mà một nhà chúng tôi, tối nay phải tham dự bữa tiệc cấp cao nhất ở thủ đô!”
“Chênh lệch lớn như vậy, một trời một vực, cậu nói xem chúng tôi muốn có quan hệ gì với cậu?”
“Những lời này của cậu giống như cậu có tiền hơn chúng tôi, có quyền hơn chúng tôi, có thể giúp nhà họ Triệu chúng tôi ấy!”
“Có quan hệ với nhà họ Triệu chúng tôi, cậu xứng sao?”
“Nếu không phải ông Triệu bị phân chó che mờ tim, nhất định cứ trêu chọc tên phế vật cậu, cậu cảm thấy cậu sẽ có nửa xu quan hệ với nhà chúng tôi sao?”
Rất rõ ràng, những lời này đều là những lời trong lòng của Lý Tú Quyên, nếu không có quan hệ với Triệu Quốc Thái lúc trước, bà ta căn bản không để ý tới Bùi Nguyên Minh.
Nghe lời mẹ mình nói, trong đôi mắt Triệu Thanh Hạm hiện lên chút thương hại, nhưng mà rất nhanh cô ta lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Cô ta sắp trở nên nổi tiếng, tương lai cô ta sẽ trở thành người nổi tiếng nhất trên mạng, có được khu nhà cao cấp, ngồi với đại phú quý trên thế giới, cùng Bùi Nguyên Minh là người của hai thế giới.
Nếu là như vậy, không bằng tàn nhẫn một chút, trực tiếp cắt đứt tất cả nhớ nhung của Bùi Nguyên Minh, chỉ có như vậy, mới tốt cho Bùi Nguyên Minh.
Tầm mắt Bùi Nguyên Minh nhìn về phía Triệu Quốc Thái, tuy vẻ mặt Triệu Quốc Thái có chút khó coi, nhưng vẫn dời mắt đi, rất rõ ràng, ông ta cũng tán thành.
Cảnh tượng này khiến Bùi Nguyên Minh chặt đứt chút suy nghĩ cuối cùng trong lòng, anh thở dài một hơi, mỉm cười nói: “Được, một khi đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho mọi người!”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh cầm lấy thư từ chức trên bàn, sau đó chậm rãi ký tên mình lên.
“Bốp!”
Ký tên xong, chiếc bút Montblanc trân quý cũng bị Bùi Nguyên Minh bẻ thành hai đoạn.
Bùi Nguyên Minh xoay người, lạnh nhạt rời đi, tầm mắt không nhìn về phía người nhà họ Triệu một chút.
Bảy giờ tối, khách sạn Khai Sơn.
Khách sạn Khai Sơn là một sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Khai Sơn, xem như là một phần tài sản của Long Môn phân hội thủ đô.
Nhưng mà bây giờ năm mươi phần trăm cổ phần công ty đã chuyển sang danh nghĩa Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì mấy ngày hôm trước có xung đột với Long Kiến Công, Bùi Nguyên Minh biết rõ trên người đám Sở Tuấn Hiên, Tân Ý Hàm đều mang theo thương tích, hơn nữa tối nay bận rộn nhiều việc, cho nên anh bảo những người này không cần ra ngoài nghênh đón mình.
Lúc này tùy ý bước chậm trên mặt cỏ ở cửa khách sạn, tâm trạng vốn có chút u ám của Bùi Nguyên Minh tốt hơn một chút.
Híp mắt nhìn người tới người đi, dòng xe cộ chen chúc ở khách sạn Khai Sơn trước mắt, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt.
Tối nay đệ tử của Long Môn phân hội thủ đô tụ tập, tất cả người hợp tác buôn bán với Long Môn cũng sẽ xuất hiện.
Các nhân vật lớn thuộc chỉ nhà họ Trầm ở thủ đô, nhà họ Lâm ở Tô Châu, Tạ Môn ở Kim Lăng, vân vân đều tới.
Cho nên ở trong khách sạn Khai Sơn, đều đã biến thành nơi tụ tập cấp cao của giới thượng lưu.
Nam mặc âu phục, nữ tươi cười đáng yêu, trong tay mỗi người đều là sâm banh, nhìn bầu không khí vô cùng tường hòa.
Không biết bao nhiêu vụ làm ăn bàn thành công trong trường hợp này, mà nhân vật nhỏ ở nơi như vậy, lại càng tự thấy xấu hổ.