Ở trong mắt ba người phụ nữ, lúc này đầu óc
Bùi Nguyên Minh bị nước vào, mơ mộng hão
huyền, hung hãn cuồng vọng.
Người như vậy, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ,
chưa tới phút cuối chưa thôi!
Chỉ có giết chết anh, anh mới biết, hóa ra
mình không phải là cái rắm gì.
Một cái rễ cỏ, cũng dám đấu lại đám quyền
quý bọn họ?
Đường Thiên Đồ có thể hung hãn như vậy, là
dựa vào thân phận Chiến Thần của anh ta, hơn
nữa sau lưng anh ta còn có tổng giáo đầu trong
truyền thuyết.
Bùi Nguyên Minh anh dựa vào cái gì?
Dựa vào nhà họ Chân ở thủ đô? Dựa vào bản
lĩnh ăn cơm nhão của anh sao?
Ngay cả đám người Tần Ý Hàm vốn rất tự tin
với thân thủ của Bùi Nguyên Minh, nhưng mà lúc
này vẫn lộ vẻ lo lắng.
“Bùm..:
Long Kiến Công không nói lời vô nghĩa, mà
kéo giãn khoảng cách, trực tiếp quét ngang mà
ra, khí thế như hồng thủy.
Đây là Phật Sơn Vô Ảnh Cước trong truyền
thuyết, tốc độ rất nhanh, nếu đánh trúng có thể
đánh gấy xương ngực của người ta.
Rất rõ ràng, tức giận khi chịu ở chỗ Đường
Thiên Đồ, lúc này Long Kiến Công muốn phát tiết
trên người Bùi Nguyên Minh.
Mục tiêu của anh ta vô cùng rõ ràng, muốn
Bùi Nguyên Minh không chết cũng phải tàn phế.
“Đi chết đi, phế vật! Ở rể!”
Long Kiến Công cười mỉa không thôi, sát khí
lan tràn.
Nhưng đối mặt với một kích như sấm sét, vẻ
mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không có hứng
thú cử động.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám người
Phương Lan Ngọc, là Bùi Nguyên Minh bị dọa sợ.
Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, tuy
Bùi Nguyên Minh có thể áp chế được đại sư Đoạt
Mệnh từ Thiên Trúc, nhưng sao có thể là đối thủ
của phó thống lĩnh Thiết Thương Doanh?
Hai bên không cùng một cấp bậc!
“Rầm
Một cước đánh trúng.
Đám người Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc Diệp
cùng liên tục cười nhạo.
“Chiến Thần Đường, thấy rồi chứ?”
“Đây là người anh muốn che chởi”
“Người như vậy, vậy mà anh bảo là đại ca của
anh? Anh không sợ hôm nay mình sẽ mất hết mặt
mũi sao?”
Tất cả mọi người lộ vẻ châm chọc, đợi xem
chuyện cười của Bùi Nguyên Minh.
“Bốp...
Nhưng mà ngay lúc một cước này của Long
Kiến Công sắp đánh trúng, vẻ mặt Bùi Nguyên
Minh lạnh nhạt dời một bước, chỉ trong nháy mắt,
một cái tát quét ngang mà ra.
Một tiếng vang thật lớn, thân thể Long Kiến
Công bay ngược về sau, va chạm lên vách tường,
lúc ngã xuống đất không ngừng run lẩy bẩy, trong
lúc này căn bản không đứng dậy nổi.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tùy ý vung
tay.
Đường Thiên Đồ vô cùng cung kính, đưa một
khẩu súng lục đã lên đạn tốt nhất, đưa tới tay Bùi
Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh mở chốt an toàn, chậm rãi
tiến lên, họng súng để ở vai phải của Long Kiến
Công.
“Cậu dám! Cậu phải biết rằng, tôi là phó thống
lĩnh của Thiết Thương Doanh, tôi...”
“Pằng!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trực tiếp
bóp cò.
Sau đó anh để nòng súng lên trên tay trái
Long Kiến Công.
“Tôi là đệ tử của nhà họ Long, nhà họ Long
chúng tôi...”
“Pằng!”
Bùi Nguyên Minh bóp cò một lần nữa, cho dù
là Thiết Thương Doanh hay là nhà họ Long, ở
trước mặt anh đều không có bất cứ ý nghĩa gì.
“Họ Bùi, cậu dám phế đi tôi, cậu...”
“Pằng pằng...”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lại bóp cò
lần nữa, trực tiếp bắn vào hai chân của Long Kiến
Công.
Lúc này, toàn thân Long Kiến Công run lẩy
bẩy, trong miệng đã có máu chảy ra, đau tới mức
sắp ngất đi.
Chỉ trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh dùng
súng phế đi tay chân của anh ta.
Lúc mới tiến vào phòng bệnh Long Kiến Công
hung hấn bao nhiêu, lúc này thê thảm bấy nhiêu.
Đến cuối cùng, Bùi Nguyên Minh di chuyển
khẩu súng lần nữa, trực tiếp để trên trán Long
Kiến Công.
“Chuyện này... Sao có thể có chuyện này
được?”
Vẻ mặt đám người Phương Lan Ngọc, Hạ Mộc
Diệp hoảng hốt, vẻ mặt khó có thể tin.
Long Kiến Công là người có địa vị như vậy,
vậy mà lúc này bị Bùi Nguyên Minh dùng súng
làm bị thương như thế?
Sao có thể có chuyện này?
Quan trọng nhất chính là, sao Bùi Nguyên
Minh lại dám?