“Mọi người tránh ra, rất có khả năng lát nữa xe sẽ nổ mạnh một lần nữa!”
“Các người cách xa một chút, trăm ngàn lần đừng để bị ảnh hưởng!”
Hơn mười giây sau, Bùi Nguyên Minh đi tới trước đám người.
“Người nào có găng tay, cho tôi mượn một đôi!”
Rất nhanh, trong đám người ném ra một găng tay cao su, Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đeo vào tay, sau đó xông về trước.
Quần chúng vây xem nhìn thấy cảnh tượng này, cả đám cảm thấy vô cùng thoải mái.
So với Triệu Kiến Minh thích làm ra vẻ, có thể nhìn ra được Bùi Nguyên Minh thật lòng muốn cứu người, hơn nữa cho dù gặp tình huống nguy hiểm cũng không bối rối.
“Lâm nguy không sợ hãi, đây mới là chuyên gia chân chính, cao thủ chân chính!”
“Cao thủ, cậu phải cẩn thận đấy!”
“Đừng cố khoe khoang, nhanh nghĩ biện pháp di chuyển xe tới bên cạnh, một lát nữa xe cứu thương và xe cứu hỏa sẽ tới!”
Không để ý những người này nói gì, động tác của Bùi Nguyên Minh rất nhanh, trực tiếp nhào tới bên cạnh ô tô.
Nhìn biểu cảm sợ hãi của cô gái, Bùi Nguyên Minh ra hiệu bằng tay, chỉ trong nháy mắt tay trái của anh nắm được cửa xe, kéo mạnh lên trên.
“Răng rắc...”
Một tiếng vang thật lớn, gần như là lúc cửa xe bị kéo ra, thanh thép tràn ngập nguy cơ cũng hoàn toàn bị gãy.
Lamborghini lấy tốc độ chậm rãi mà dứt khoát cắm đầu xuống dưới.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt, thân thể tránh ra.
“Rầm rầm..”
“Bùm..: Gần như lúc thân thể Bùi Nguyên Minh nhào xuống, âm thanh ô tô rơi xuống nước, cùng với tiếng nổ mạnh rất to truyền ra.
Tất cả mọi người sửng sốt nhìn ánh lửa chỗ mặt sông, trong lúc này có chút thất thần.
Kỳ tích không xảy ra, tuy vừa rồi người trẻ tuổi kia liều mạng cứu người, nhưng vẫn chậm một bước.
Quản gia Phương và hai vệ sĩ đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng tiến về trước, sau đó “bốp”
một tiếng quỳ gối bên cạnh cậu, vẻ mặt tuyệt vọng và trắng xanh.
“Tôi đã sớm nói, tôi đã sớm nói!”
“Đã không cứu được!”
“Tôi là chuyên gia, sao phán đoán của tôi có thể sai chứ?”
“Không nghe người lớn dạy, chịu thiệt ngay trước mắt!”. Truyện Sắc
“Sao tôi có thể sai?”
Giữa sân, Triệu Kiến Minh đang quỳ rạp trên đất đột nhiên cười ha ha.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía anh ta theo bản năng, trong lòng không biết nên có tư vị gì.
Bây giờ xem ra, phán đoán của Triệu Kiến Minh thực sự không sai, nếu chính anh ta cũng không quan tâm đi lên cứu người, như vậy hậu quả sẽ như người trẻ tuổi vừa rồi, không còn cả xương.
“Tôi nói này, các vị, các vị có thể đừng quỳ nữa không, góp một tay đi..."
Ngay sau đó, một giọng nói suy yếu truyền từ trước người quản gia Phương tới.
Khói thuốc súng tản đi, toàn thân quản gia Phương chấn động, chỉ thấy lúc này có hai đầu ngón tay bám lấy mặt cầu.
Quản gia Phương nhìn xuống theo bản năng, thì thấy dưới lan can bị nổ hủy, một tay của Bùi Nguyên Minh bám lấy mặt cầu, tay còn lại thì đang ôm cô Phương rơi vào trạng thái bán hôn Theo gió mạnh thổi qua, thân thể hai người lung lay sắp đổ dưới cầu, có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc.
“Cứu người! Nhanh lên cứu người!”
Quản gia Phương kịp phản ứng, vẻ mặt mừng như điên, ông ta không thể ngờ tới trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà Bùi Nguyên Minh có thể cứu cô Phương từ trong xe ra.
Hai vệ sĩ kịp phản ứng trước tiên.
Rất nhanh, có quần chúng có mặt lấy dây thừng trong xe ra, tết lại quấn quanh cơ thể Bùi Nguyên Minh, sau đó kéo Bùi Nguyên Minh đi lên.
Tuy người được cứu lên, nhưng hai người đều ở trạng thái suy yếu.
Bùi Nguyên Minh còn đỡ hơn một chút, nhanh chóng khôi phục lại, nhưng gương mặt cô gái trắng xanh, môi phát tím, rõ ràng là liên tục chịu kinh hãi, khiến cô ta rơi vào ranh giới sinh tử.