Hạ Vân nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt cô ta đã lạnh lẽo tới cực điểm Mặc dù cô ta biết có lẽ buổi mừng thọ tối nay sẽ không được trời yên biển lặng, nhưng không ngờ người của Hồng Lâu lại dám giương oai như thế.
Lúc này cô ta cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng vung tay lên, mười vệ sĩ của nhà họ Trầm lập tức lao đến.
Người đàn ông cao lớn của Hồng Lâu kia, làn da của anh ta rất đen, cả người thoạt nhìn như được đúc bằng sắt.
Anh ta nhanh chóng tiến lên, tạm thời không quan tâm tới Bùi Nguyễn Minh, mà thân hình mạnh mẽ đâm về phía này.
"Răng rắc Một tiếng vang giòn, anh ta giống như quả pháo lớn vọt vào trong đám người Mười vệ sĩ nhà họ Trầm đồng thời bay lặn lộc, có người tay chân bị gãy, có người nát cả ngực, một đám người xụi lơ nằm trên mặt đất, miệng đang không ngừng chảy máu, căn bản không đứng dậy được.
Mạnh quá! Mạnh đến mức đáng sợ.
Người đàn ông cao lớn cường tráng cả người đen thui kia không có ý định dừng tay, mà tiếp tục đã ra một cước, mọi người lập tức thấy trên mặt đất nứt ra một đường, mảnh vỡ của gạch men sứ bay ra tung tóe về phía cổ họng và giữa trán của mười vệ sĩ nhà họ Trầm kia.
Nếu thật sự trúng một kích này của anh ta, chắc chắn mười vệ sĩ nhà họ Trầm kia sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Bùi Nguyễn Minh thản nhiên, giơ tay phải ra vô vang một cái.
Một giây sau, một bóng người bay ra từ trong đám người, cũng đả một cước lên trên mặt đất.
"Bich bich bich bich."
Những âm thanh này không ngừng truyền đến, những viên gạch vỡ nát của hai bên va chạm trên không trung, sau đó nhanh chóng biến thành bột phần Cảnh tượng này làm lông mày Vân Cảnh Nam nhíu lại, cũng khiến vẻ mặt của tất cả mọi người trở nên nghiêm nghị hơn.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào bóng dáng của người bất ngờ lao ra này.
Đây là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, lúc này có ta đang lạnh lùng nhìn về phía Vân Cảnh Nam, trên trán cũng ngập tràn sát “Phó hội trưởng Tân Ý Hàm của phân hội Long Môn thủ đô sao? Phó hội trưởng Tần cũng muốn gây khó dễ với tôi à?”
Vân Cảnh Nam cười lạnh mở miệng, trong lời nói ngập tràn sát ý lạnh như băng Người đàn ông cường trắng kia không hề nói nhảm, cả người lao về phía trước, nhe răng cười một tiếng dữ tợn, sau đó dùng một chân quét ngang về phía này.
Mục tiêu của anh ta vẫn là mười vệ sĩ nhà họ Trầm kia, dường như không giết chết được bọn họ thì anh ta sẽ không cam lòng.
Tân Ý Hàm khẽ nhíu mày, cô ta lao ra một bước, lập tức đi tới trước mặt người cao to kia, sau đó một chân ép xuống "Bop."
Xương đùi của hai bên chạm vào nhau, người vạm vỡ kia bị đau, giờ phút này chỉ có thể buồn bực kêu lên một tiếng đau đớn, chân đạp mặt đất lui về phía sau ba bước.
Thế nhưng mỗi bước mà anh ta đạp xuống đều làm cho mặt đất xuất hiện từng dấu chân, những viên gạch men sứ cẩm thạch vô cùng có giá trị này yếu ớt không chịu được, nát tanh bành. Mi mặt Tân Ý Hàm hơi nhảy lên, có chút kinh ngạc.
Bùi Nguyên Minh hơi hứng thú nói: "Khi công Thiết Bổ Sam trong truyền thuyết, có lẽ điểm yếu nam dưới nách" Một câu nói của Bùi Nguyễn Minh khiến người vạm vỡ kia hơi sững sở Đúng là anh ta tu luyện Thiết Bố Sam trong truyền thuyết, chẳng những có thể chống được đòn mà còn có thể đánh ra ta lực.
Cao thủ như thế, hầu như đã đạt đến trình độ đạo thương bất nhập.
Nhưng tên phế vật Bùi Nguyễn Minh này chỉ dùng một câu đã có thể nói toạc ra? không đợi cho người đàn ông cao lớn kia kịp phản ứng, Tân Y Hàm tiến lên một bước, đánh một chưởng vào vị trí điểm yếu dưới nách của anh ta.
"Phụt" một tiếng, cả người gã cao to kia chấn động, lảo đảo lui ra phía sau rồi ngã trên mặt đất.
Anh ta đã mất đi năng lực chiến đấu! "Phế vật!" Vân Cảnh Nam tát mạnh một cái, trực tiếp khiến anh ta năm nhoài trên mặt đất, sắc mặt Vân Cảnh Nam lạnh như băng Biên Bất Phụ vốn có chút lo lăng, lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt ngưng trọng kia lập tức trở nên nhẹ nhõm.
Vừa rồi anh ta còn sợ Bùi Nguyên Minh sẽ một mình quét ngang toàn trường, đoạt hết danh tiếng một lần nữa.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ý Hàm ra tay, khỏe miệng của anh ta hiện lên một nụ cười trào phúng.