Trong tâm mắt kinh hãi muốn chết của Kim Mặc Hàn, chỉ thấy Lý Minh Tuấn gian nan nằm úp sấp trên đất, bắt đầu dập đầu về phía Uông Linh Đan.
“Tổng giám đốc Uông, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn!”
“Mọi chuyện ngày hôm nay, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của tôi!”
“Câu xin cô tha cho tôi đi!”
Rất nhanh có âm thanh “rầm rầm rầm”
do dập đầu vang lên, Lý Minh Tuấn đầu rơi máu chảy, trên gương mặt anh tuấn đều là máu loãng, nhưng anh ta không dám vươn tay lau.
Lý Hân Nghiên nhìn thấy cảnh này, trên gương mặt không có một chút dao động, mà nhìn vê phía Uông Linh Đan giải thích: “Lý Minh Tuấn là chi thứ của nhà họ Lý chúng tôi, tính là thuộc hạ tâm phúc của tôi”
“Cho nên tôi mới để anh ta làm đại diện ở thủ đô.”
“ý định ban đầu của tôi là để anh ta lựa chọn đối tượng hợp tác thật tốt, bảo vệ hình tượng và lợi ích của tài phiệt Thượng Tỉnh ở thủ đô.”
“Nhưng không thể ngờ tới vậy mà anh ta dám lấy việc công làm việc tư, lợi dụng năng lực trong tay thỏa mãn lòng riêng của mình”
“Lúc sáng chẳng những nói những lời ô uế với tổng giám đốc Uông, còn to gan lớn mật muốn động vào giám đốc Bùi!”
“Chuyện như vậy, tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra”
“Xảy ra chuyện như thể, là tôi quản giáo không nghiêm, để bày tỏ thành ý của chúng tôi, hôm nay tôi đại diện cho tài phiệt Thượng Tỉnh tới đây xin lỗi”
“Còn bên Lý Minh Tuấn, mọi người muôn trừng phạt như thế nào thì trừng phạt thể ấy, Lý Hân Nghiên tôi tiếp nhận toàn bộ”
Những lời này vang lên, tất cả mọi người hơi sửng sốt.
Không thể ngờ tới quy củ trong tài phiệt Thượng Tỉnh lại nghiêm ngặt như vậy, vậy mà vị đại diện Lý Hân Nghiên này cũng là người thưởng phạt rõ ràng.
Đừng nhìn cô ta xinh xắn đẹp đẽ, nhưng loại khí chất này, tuyệt đối không kém gì thế tử ở Đại Hạ.
Càng quan trọng nhất chính là, Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan đã chết chắc ở trong mắt mọi người, vậy mà dựa thể cải tử hoàn sinh? Đây rốt cuộc là vận phân chó gì thế? Uông Vĩ Thành cũng khẽ nhíu mày, nhưng chỉ lóe lên trên mặt ông ta một lát, sau đó ông ta cười tươi nói: “Đại diện Lý, những lời này của cô khó tránh khỏi quá nặng lời.”
“Đại diện Lý Minh Tuấn là thiếu niên trẻ tuổi, khó tránh khỏi có chút cường thịnh.”
“Hơn nữa trong lúc bàn chuyện hợp tác, nói giỡn mấy câu không ảnh hưởng tới toàn cục”
“Tôi cảm thấy không cần phải làm như vậy”
“Tập đoàn nhà họ Uông chúng tôi cũng không có ý truy cứu trách nhiệm của Lý Minh Tuấn”
“Chuyện này bỏ qua như vậy đi, hai nhà
- -----------------