“Bốp..”
Rất nhanh, âm thanh chai rượu đập vào đầu cuối cùng vang lên, lúc này mọi người mới thấy rõ tình cảnh xảy ra.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào Bùi Nguyên Minh đã lấy một tờ khăn giây ra bắt đầu chậm rãi lau ngón tay mình.
Mà đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục mới lao tới, lúc này đều xụi lơ trên đất.
Có người đầu rơi máu chảy.
Có người toàn thân giật giật.
Nhưng rất rõ ràng, hiện tại trong đám người này không có một người có thể đứng dậy.
Trong cổ họng đám Hứa Thục Tâm truyền ra âm thanh “ách ách ách”
, muốn thét chói tai, nhưng vì quá mức rung động cho nên căn bản không kêu được.
Mà Kim Mặc Hàn và đám quản lý cấp cao ở phía sau, lúc này khóe mắt cả đám giật giật, vẻ mặt khó có thể tin.
Trong hi vọng của bọn họ, lúc này người đầu rơi máu chảy xụi lơ trên đất nên là Bùi Nguyên Minh, mà không phải đám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục kia.
Uông Linh Đan thì hơi thở phào một hơi, tuy cô ta biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh, nhưng mà vừa rồi lúc Bùi Nguyên Minh lao ra, cô ta vẫn không nhịn được lo lắng.
Còn Lý Minh Tuấn, gương mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, không khác gì thay đổi sắc mặt trong kịch hát, khó coi khó mà nói nên lời.
Bùi Nguyên Minh chà lau ngón tay sạch sẽ xong, anh mới tiến lên một bước đi tới trước mặt Lý Minh Tuấn.
Lý Minh Tuấn gần như lùi về sau nửa bước theo bản năng, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt cố chấp nói: “Họ Bùi, mày muốn làm cái gì?”
“Đánh người của tao ở địa bàn của tao sao?”
“Mày đang tìm đường chết à?”
Bùi Nguyên Minh cười, vươn tay phải ra vỗ mặt Lý Minh Tuấn, thản nhiên nói: “Nếu tôi dám ra tay đánh người ở địa bàn của anh, ngay cả chút chuyện này cũng không hiểu được sao?”
“Nói thật cho anh biết, chút vệ sĩ mà anh dẫn theo kia, không áp chế được tôi đâu”
“Muốn áp chế tôi, chỉ sợ anh cần gọi thêm người."
“Nếu là bình thường, tôi sẽ cho anh đủ thời gian gọi người.”
“Nhưng mà hôm nay, có chút đặc biệt”
“Đúng hai giờ chiều, tôi hi vọng nhìn thấy anh quỳ gối trước cửa tập đoàn nhà họ Uông, câm hợp đồng quyền đại lý tới”
“Có nghe hiểu không?”
Khóe mắt Lý Minh Tuấn giật giật, sắc mặt điên cuồng thay đổi.
Anh ta muốn nổi giận, nhưng nhìn biểu cảm cười mà như không cười của Bùi Nguyên Minh, anh ta đành phải kìm nén.
Trong tình huống như vậy, còn có người dám làm chuyện như thế, vậy thì chỉ có thể đủ tự tin,