Bùi Nguyên Minh rời khỏi trung tâm thủ đô.
Kết cục của Tiền Chấn Hưng như thế nào, anh không quá quan tâm, tin tưởng lấy phong cách hành sự của Sở Tuấn Hiên, anh ta nhất định sẽ xử lý ốn thỏa.
Vê phần Lục Trọng Bằng, anh ta đã bị anh phể bỏ, lúc này nếu anh ta dám nhảy nhót trước mặt anh, anh sẽ dành ra vài phút phế đi anh ta.
Lúc Bùi Nguyên Minh rời đi trung tâm thủ đô, một số điện thoại xa lạ gọi đến.
Bùi Nguyên Minh cầm điện thoại lên nghe, rất nhanh đầu dây bên kia đã truyên đến một giọng nói uy nghiêm.
“Bùi Nguyên Minh, tôi là Uông Vĩ Thành.”
“Phó hội trưởng Uông, chúc ông buổi trưa vui vẻ, lúc này ông gọi điện thoại cho tôi là có việc gì muốn săn sóc ư, là chuẩn bị mời tôi ăn cơm trưa hả?”
Giọng nói Uông Vĩ Thành tràn đầy lạnh lẽo, thản nhiên nói.
“Nửa tiếng sau ở Cẩm Khê thủ đô, tôi sẽ mời cậu ăn cơm”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh khen ngợi nói.
“Phó hội trưởng Uông à, tôi phải thừa nhận, tuy ông hận không giết chết được tôi, thế nhưng lại không thể không bình tĩnh hòa nhã mời tôi ăn cơm.”
“Tuy đối với bữa hông môn yến kia, tôi không có quá nhiều hứng thú, nhưng tôi nể mặt ông da mặt dày không biết xấu hổ, tôi không ngại nói chuyện một lát với ông.”
Đâu dây bên kia điện thoại, Uông Vĩ Thành thiếu chút nữa bị làm cho tức chết.
Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh chờ Uông Linh Đan lên xe, sau đó hai người đi đến Cẩm Khê thủ đô.
Cẩm Khê thủ đô là sản nghiệp của nhà họ Uông, buổi trưa hôm nay trực tiếp được đặt bao hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn thấy Uông Vĩ Thành, còn có Lữ Nhược Yên
- Thuộc hạ của ông ta nữa.
Trước mặt Uông Vĩ Thành là một đĩa bánh ngọt nhìn rất tỉnh xảo, những bánh ngọt này đều là đồ chay, mỗi một phần đều cần đầu bếp cấp độ Michelin ra tay mới làm được.
Ông ta ăn từng miếng một, vô cùng nghiêm túc.
Vẻ mặt Lữ Nhược Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, tuy nhiên lại chẳng dám nói gì.
“Ba vợ à, chúc ba buổi trưa vui vẻ”
Bùi Nguyên Minh cũng không để ý đến, anh và Uông Linh Đan cùng nhau ngồi xuống đối diện Uông Vĩ Thành, sau đó tự mình cầm đũa lên, cũng không có một xíu khách sáo nào.
Ngược lại Uông Linh Đan không dám phách lối như Bùi Nguyên Minh, cô ta cung kính gọi một tiếng.
“Ba”
“Ô, cô thế mà còn biết gọi tôi một tiếng ba cơ đây? Tôi còn cho rằng cô không nhận người làm ba như tôi nữa!”
- -----------------