“Cậu Lục, tôi là Tiền Chấn Hưng của bất động sản nhà họ Tiền, hôm nay tôi gặp chút rắc rối.
Trêu chọc đến Sở Tuấn Hiên và bạn của cậu ta, bọn họ muốn khiến nửa đời sau của tôi đều ngồi trên xe lăn, muốn khiến nhà họ Tiền chúng tôi phá sản”
Ở đầu dây bên kia, Lục Trọng Bằng hơi sửng sốt một lát, sau đó anh ta lạnh lùng nói.
“Sở Tuấn Hiên ư? Sao ông lại đắc tội với tên phế vật kia thế?”
Rất hiển nhiên, Lục Trọng Bằng này chướng mắt Sở Tuấn Hiên.
Mà nghe thấy Lục Trọng Băng nói như thế, sắc mặt của Sở Tuấn Hiên cũng rất khó coi.
Bùi Nguyên Minh cười khẩy một tiếng, nhắc nhở.
“Tổng giám đốc Tiền, nói chính xác cho anh Lục đây biết, người mà ông đắc tội tới không phải là Sở Tuấn Hiên mà là Bùi Nguyên Minh tôi.”
Đâu dây bên kia điện thoại, trong nháy mắt yên tĩnh.
Sau đó giọng nói của Lục Trọng Bảng lại một lân nữa vang lên.
“Tôi khuyên ông một câu, nếu như anh ta muốn phế ông, ông hãy ngoan ngoãn mua xe lăn đì" Giọng nói vừa vang lên, điện thoại lập tức cúp máy.
Bảo ông ta ngoan ngoãn mua xe lăn ư, có ý gì đây? Vẻ mặt Tiền Chấn Hưng sững sờ, tất cả đều là lực bất tòng tâm, càng là không thể trêu chọc nổi, tương đương với sớm mua xe lăn, chờ chính mình bị phế đi.
Mãy trăm người đang có mặt ở đấy đều cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
Mọi người đều không nghĩ đến, tên tuổi của Sở Tuấn Hiên không hù dọa được Lục Trọng Bằng, thế nhưng ba chữ Bùi Nguyên Minh này lại ép Lục Trọng Bằng đến sít sao.
Từ trong lời nói của Lục Trọng Bằng, tất cả mọi người đều nghe được anh ta vô cùng kiêng ky với Bùi Nguyên Minh.
Tất cả mọi người đều chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run rẩy.
“Tuyệt vọng rồi sao? Hay là ông vẫn còn có chỗ dựa khác? Tôi cho ông thời gian để ông tiếp tục gọi người đến đây, người mà ông gọi tới ép được tôi, tất cả đều theo chiêu gió, không ép được thì tôi sẽ cho ông thời gian đi mua xe lăn.”
Bùi Nguyên Minh nhìn Tiền Chấn Hưng, bình tĩnh nói.
Trên trán Tiền Chấn Hưng đều là mồ hôi lạnh, lúc này đây ông ta vô thức nói.
“Tên họ Bùi kia, rốt cuộc cậu là ai? Theo như tôi được biết, trong mười gia tộc đứng đầu không có họ Bùi”
“Tôi nói rồi, tôi tên Bùi Nguyên Minh”
“Nhìn dáng vẻ này của ông là không gọi được những người khác đến nữa à? Vậy thì tôi sẽ phế ông.
Giọng nói vừa vang lên, súng trong tay Bùi Nguyên Minh đã chỉ vào đùi trái của Tiền Chấn Hưng, sau đó vẻ mặt lạnh lẽo bóp cò.
- -----------------