Mà đám người Tiền Chấn Hưng lại càng giống như bị sét đánh, lúc này đây sắc mặt của bọn họ đều có mấy phân tái nhợt.
Tay cầm điếu xì gà của Tiền Chấn Hưng cũng bắt đầu trở nên run rẩy.
Cho dù như thế nào thì ông ta cũng không nghĩ đến Sở Tuấn Hiên thế mà lại xuất hiện trong trường hợp như thế này, hơn nữa còn là dáng vẻ ra mặt thay cho Bùi Nguyên Minh.
Sao có thể như vậy chứ? Một đám người đều vô thức lùi vê sau mấy bước, vốn dĩ là vẻ mặt bình tĩnh ung dung, lúc này đều trở nên hoảng hốt.
Cho dù Bùi Nguyên Minh có giỏi đánh nhau thì đám người này cũng không để vào mắt.
Nhưng sự xuất hiện của Sở Tuấn Hiên lại khiến cho bọn họ vô cùng kiêng ky.
So sánh với một Bùi Nguyên Minh mà bọn họ chưa bao giờ nghe thấy tên, thì Sở Tuấn Hiên
- Vị tân quý ở thủ đô này, chính là một kẻ ăn tươi nuốt sống.
Phải biết rằng ngay cả em trai mình, anh ta cũng có thể phế đi.
Muốn giết những người khác, chẳng phải đơn giản như uống một ngụm nước? Mọi người dám ngông cuồng trước mặt Bùi Nguyên Minh, thế nhưng ở trước mặt Sở Tuấn Hiên, đám người vừa mới có dáng vẻ tràn đầy khí thế, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ngay cả người quản lý cấp cao nhà họ Sở vừa bị đạp gấy chân tay kia, lúc này đây cũng là vẻ mặt sững sờ, ngay cả việc kêu đau cũng quên mất.
Bùi Nguyên Minh này...
Sao lại có Sở Tuấn Hiên làm chỗ dựa chứ? Cho dù đám người ở đây đều không muốn tin vào sự thật kia thì đây vẫn chính là sự thật, người trước mặt thật sự là Sở Tuấn Hiên.
Lúc này một thương nhân có quan hệ tốt với nhà họ Sở, dưới sự ra hiệu của Tiền Chấn Hưng, lập tức run rẩy đi lên phía trước, gian nan mở miệng.
“Cậu Sở, cậu và thằng ranh kia rốt cuộc có...
Bốp.
Không đợi người thương nhân kia nói hết lời, Sở Tuấn Hiên đã vung tay lên, trực tiếp đánh cho người này ngã lăn xuống đất.
“Cái gì mà ranh con chứ? Đây là anh Bùi, là đại ca của tôi”
“Hôm nay tôi nói trước, chuyện này là ân oán riêng của đại ca tôi và Tiền Chấn Hưng, ai dám đứng về phía Tiền Chấn Hưng chính là đối đầu với Sở Tuấn Hiên tôi.
Tôi cam đoan có thể giết chết cả nhà kẻ đó.”
So với một Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, kiêu ngạo, Sở Tuấn Hiên ngông cuông bá đạo như côn đồ chợ búa lại có lực sát thương hơn nhiều.
Vị thương nhân vừa mới đứng ra kia không nhịn được run lên, cơ bản không dám đối mặt với Sở Tuấn Hiên, mà chính là che mặt, thấp giọng nói.
“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi và Tiền Chấn Hưng không quen biết gì”
Giọng nói vừa vang lên, thương nhân kia đã
- -----------------