Cửa xe mở ra, mười người cảnh sát mặc đồng phục bước xuống.
Mãy bảo vệ vừa định ngăn lại thì bị một người cảnh sát dẫn đầu đạp ngã xuống đất.
Mười người nối đuôi nhau đi vào, đi thẳng đến phòng y tế.
Cảnh sát dẫn đầu cúi chào với Bùi Nguyên Minh, nói.
“Cậu Bùi, tôi là Lâm Đình Cường
- Đội trưởng cục cảnh sát Thủ Đô được phái đến khu quay phim Sơn Vũ làm nhiệm vụ, vừa rôi cô Lâm đã gọi điện thoại cho tôi”
“Cậu có chuyện gì dặn dò, cứ việc nói.”
“Chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo pháp luật”
Nhìn thấy nhiều cảnh sát được trang bị đây đủ vũ khí như thế xuất hiện, da mặt của nhân viên kia không kìm được run lên, không còn dáng vẻ đắc ý, ngạo mạn như vừa rồi.
Cho dù như thế nào cô ta cũng không nghĩ đến, chỉ với một cuộc điện thoại, Bùi Nguyên Minh đã gọi được đội trưởng phụ trách khu vực Sơn Vũ này đến.
“Chiếc điện thoại Iphone của Trịnh Khánh Vân, ngoài ra còn có túi Hermes, đồng hô Cartier, nhẫn, tiền mặt, và một vài thứ khác đều bị người ta cướp đi mất”
Bùi Nguyên Minh đã sớm từ chỗ mấy chị em tốt với Trịnh Khánh Vân hỏi rõ ràng những thứ mất đi, đồng thời còn có người lấy đồ.
“Tìm đồ về cho tôi.”
“Mà những người đã cướp đồ kia, trực tiếp bắt lấy, xử lý theo pháp luật”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh chỉ vào nữ nhân viên vừa mới có dáng vẻ ngông cuồng kia, thản nhiên nói.
“Nơi này có một chiếc điện thoại di động bị mất”
Mí mắt của nhân viên giật giật, vô thức nói.
“Tôi không ăn trộm, không phải tôi, là Tiền Chấn Hưng đưa cho tôi.”
“Các người dám đối đầu với tổng giám đốc Tiền, các người chán sống hải!”
Lâm Đình Cường nhận lấy danh sách, sau đó trở tay tát nhân viên kia một cái, lạnh lùng nói.
“Còng lại”
Nhân viên che mặt, lớn tiếng nói.
“Tôi không trộm, thật sự không phải tôi đâu, tôi sai rồi, tôi sai rồi”
Bùi Nguyên Minh không chút nào bị lay động.
Tuy phía sau chuyện này còn có nguyên nhân khác, nhưng đã là kẻ nối giáo cho giặc thì tội không thể tha.
Lâm Đình Cường nhìn qua người bị còng đi, sau đó mới lạnh lùng nói.
“Điều thêm mấy chiếc xe trong cục cảnh sát nữa đến, mấy cậu bắt hết đám người đó lại, đưa về thẩm vấn rõ ràng”
“Thông báo cho đơn vị và người nhà, ai nên giam lại thì tạm giam, trừng phạt đúng tội”
“Đừng mà đừng mà, các người không thể như vậy được.
Nhân viên này thật sự hoảng sợ.
- -----------------