Hiện trường ngoài một nhóm bảo vệ ra thì còn có Phương Chí Trung và mấy nhân viên công tác, lúc nhìn thấy Chân Vũ Long, trong nháy mắt những người này đều đồng loạt quỳ xuống, thấp giọng nói.
“Thế tử”
Chân Vũ Long lạnh lùng quát.
“Đầu của Đinh Nam Hành đâu?”
Phương Chí Trung bưng một hộp quà đi tới.
“Giỏi, giỏi lắm!”
Chân Vũ Long đưa tay ra nhận, nhìn thấy chiếc đầu người trong hộp quà, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi.
Trong hộp quà, vẻ mặt Đinh Nam Hành dữ tợn, rõ ràng là chết không nhắm mắt.
“Đinh Nam Hành, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm ra được kẻ chủ mưu đứng phía sau, chém kẻ đó thành muôn mảnh, báo thù cho anh”
Vào giờ phút này đây, Chân Vũ Long không có bất kỳ tức giận nào, đối với anh ta mà nói, tức giận chẳng có ý nghĩa gì hết, báo thù mới là tất cả.
Lúc này anh ta kìm nén tâm trạng của mình, vừa mới định đặt hộp quà trong tay xuống.
Thế nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt của anh ta đột nhiên hơi lóe lên, bởi vì anh ta phát hiện ra chỗ giữa trán của Đinh Nam Hành bị người ta nhét vào thứ gì đó.
Bịch.
Chân Vũ Long khẽ vươn tay rút một tờ giây ra.
Trên tờ giấy có mấy chữ màu đỏ.
“Người âm mưu động đến Long Môn, giết”
Chân Vũ Long hơi sững sờ, một lát sau anh ta điên cuồng cười to.
“Long Môn ư? Uy hiếp tôi à? Ra oai phủ đầu với tôi sao?”
“Trái lại tôi muốn xem xem, rốt cuộc là ai, thế mà dám can đảm quấy nhiễu đến việc tôi lấy vị trí phân hội trưởng Long Môn ở thủ đô”
“Vị trí này, Chân Vũ Long tôi chắc chắn phải có được.”
Ban đêm của thủ đô, trên đường không có cảnh tượng kẹt xe như trong truyền thuyết.
Bùi Nguyên Minh lái chiếc xe Lamborghini, không nhanh không chậm hướng về phía khu quay phim Sơn Vũ.
Xe đi được nửa đường thì Tần Ý Hàm gọi điện thoại đến.
“Anh Bùi, tôi vừa mới nhận được tin tức, chạng vạng tối nay, Chân Vũ Long vừa từ Yến Kinh trở vê.
Hơn nữa chúng ta đã kịp thời đưa đầu của Đinh Nam Hành đến, giống như những gì anh dự đoán, Chân Vũ Long đã phát hiện ra tờ giấy kẹp ở giữa trán Đinh Nam Hành.
Nghe nói anh ta nổi cáu ở hiện trường, thề phải có được vị trí phân hội trưởng Long Môn ở thủ đô”
“Chỉ sợ từ ngày mai anh ta sẽ bắt đầu dốc hết toàn lực ra ứng phó, ba ngày tiếp theo sẽ rất căng thẳng”
Tần Ý Hàm cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cô ta
- -----------------