Vào lúc này, Kim Tuyết Ngọc cao cao tại thượng cuối cùng cũng đã tức giận rồi.
Trước kia cô ta luôn luôn muốn đánh ai thì đánh người đó, người bị đánh chẳng những không dám đánh trả, mà còn phải đưa mặt mình lên cho cô ta đánh.
Thế nhưng không nghĩ tới hôm nay Bùi Nguyên Minh chẳng những không nể mặt cô ta, thế mà còn trực tiếp cho cô ta một cái tát? Trong chớp nhoáng này, Kim Tuyết Ngọc rốt cuộc đã hiểu được cái gì gọi là nổi giận lôi đình.
Ngay sau đó, trong lòng Kim Tuyết Ngọc tràn đầy sát ý, cô ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng mở miệng: “Giết chết cậu ta!”
“Ầm!”
Mười mấy tên vệ sĩ đã sớm chuẩn bị xong đều rút gậy bảo vệ trên người mình ra lao đến.
Bùi Nguyên Minh đẩy Uông Linh Đan về phía sau, sau đó tiến lên một bước, trực tiếp bước đến trước mặt mười mấy người này.
Mười mấy người cùng đánh tới, anh lại như đi đến chỗ không người, chỉ hời hợt vung một bàn tay ra, ngẫu nhiên đá một cú ra.
Nhưng cho dù là bàn tay hay là chân của anh, mỗi lần vung ra, hoặc là có người bụm mặt cả người bay vèo ra ngoài, hoặc là có người ôm bụng nằm liệt trên mặt đất.
Không đến một phút ngắn ngủi, toàn bộ đám vệ sĩ của nhà họ Uông đều nằm la liệt trên mặt đất, ai nấy đều run rẩy cả người, muốn đứng cũng không đứng dậy nổi.
Đáng sợ! Thật là đáng sợ! Ánh mắt của đám vệ sĩ nhà họ Uông này nhìn Bùi Nguyên Minh ngoại trừ kiêng kị ra thì là vẻ sợ hãi không giấu được.
Bùi Nguyên Minh ra tay quá độc ác, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến mức không tưởng nổi, hai bên căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Đừng nói bọn họ chỉ có mười mấy người, cho dù số lượng có nhiều gấp bội, chắc hẳn cũng không thể chạm được vào nửa cọng tóc của Bùi Nguyên Minh! Ngay lúc này, gương mặt xinh đẹp của Kim Tuyết Ngọc tràn đầy lạnh lẽo, lui ra phía sau, cô ta lùi thẳng đến bên lò sưởi trong tường, cầm lấy khẩu súng vốn để làm vật trang trí.
Tuy khẩu súng này đã cũ, nhưng cực kì có uy lực, lúc này nhắm ngay vào Bùi Nguyên Minh, lập tức có sát ý lan tràn ra.
Uông Linh Đan hít một hơi lạnh: “Bùi Nguyên Minh, đây là khẩu súng của đế quốc Ba tư, lực sát thương rất mạnh”
“Vèo!" Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn Kim Tuyết Ngọc một cái nào, mà hất mũi chân trên mặt đất một cái, một cái gậy bảo vệ bay vèo ra ngay lập tức.
“Bốp Cái gậy bảo vệ này trực tiếp đập vào trên cánh tay của Kim Tuyết Ngọc, cô ta kêu thảm một tiếng, khẩu súng trong tay bị đập bay, cả người cô ta cũng phải loạng choạng lui ra phía sau.
Động tác của Bùi Nguyên Minh không vì vậy
- -----------------