Hai người cùng nhau ngủ, người nào cũng không vượt ranh giới.
Lúc hai giờ sáng, đột nhiên trong phòng có tiếng chuông di động dồn dập. Trịnh Tuyết Dương luống cuống tay chân nghe điện thoại, ngay sau đó sắc mặt thay đổi, nói: "Cái gì? Đám xà bà bà đều chết rồi sao?"
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế sắc mặt cũng thay đổi. Sở dĩ hôm nay anh không ra tay, chính là vì cho Trịnh Tuyết Dương một con đường lui.
Nhưng không thể ngờ tới, xà bà bà đã chết rồi.
Cảnh tượng này tương tự như cảnh Sở Văn Trung chết. Chỉ hơi suy nghĩ, Bùi Nguyên Minh có thể chắc chắn, tảm mươi phần trăm là đối phương nhắm vào mình.
Trịnh Tuyết Dương chỉ chịu ảnh hưởng mà thôi.
Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh và nhà Trịnh Tuyết Dương đều đi tới nhà tang lễ.
Lúc đám Bùi Nguyên Minh xuất hiện, phát hiện nhà tang lễ có không ít xe cảnh sát và xe sang. Nhà tang lễ vốn vô cùng yên tĩnh, lúc này tràn ngập tiếng động, còn có không ít người lui tới.
Rất rõ ràng, đều là vì chuyện xà bà bà.
Xà bà bà chết thì không sao, nhưng chuyện này liên quan tới nhà họ Chân ở thủ đô, vậy thì không phải chuyện nhỏ, cho nên cục cảnh sát phá án trước tiên.
Bùi Nguyên Minh và mọi người tới phòng chứa xác, phát hiện trong ngoài có không ít người.
Vừa vặn gặp người nhà họ Trịnh cũng đang đến đây. Ông cụ Trịnh và Trịnh Thu Hằng đều xuất hiện. Lúc này ông cụ Trịnh cầm một cây trượng dâu rồng tinh xảo, nhìn thi thể xà bà bà, trên mặt ông ta tràn ngập sợ hãi và phần nộ.
Sợ hãi là không có biện pháp ăn nói với nhà họ Chân, dù sao xà bà bà là người của nhà họ Chân.
Mà phần nộ chính là, lại có người dám không nể mặt mình như vậy, trực tiếp xử lý xà bà bà. Không có đại cao thủ này ở bên cạnh, rất nhiều chuyện ông ta làm việc không thể không kiêng nể rồi.
Còn Trịnh Thu Hằng thì cúi đầu đứng đó, biểu cảm thương tâm muốn chết, người không biết còn tưởng là mẹ cô ta đã chết.
Chỉ có thể nói là quá giả dối rồi.
Bùi Nguyên Minh không để ý đám người này, mà nhìn thoáng qua thi thể của xà bà bà.
Tay chân của xà bà bà đã sớm bị đánh gãy, trên gương mặt còn có sợ hãi trước khi chết.
Trừ chuyện đó ra, trên yết hầu bà ta có thêm một lỗ máu.
Mà những người khác cũng đều như vậy, trên yết hầu những người này đều có lỗ máu.
Rất rõ ràng, người ra tay có thân thủ rất cao, khiến đám xà bà bà không có năng lực phán kich. "Làm sao có thế? Làm sao có thể có chuyện này được?" "Bà ấy là người được nhà họ Chân cung phụng, sao có thể chết như thế được?
Toàn thân ông cụ Trịnh run rẩy, không biết là bi ai cho xà bà bà, hay bi ai cho mình. "Ông nội, ông đừng quá đau lòng, chuyện này, chắc chắn sẽ có người phải trả giá thật nhiều!" "Chuyện chúng ta cần làm hiện giờ là tìm ra hung thủ, không phải là ở đây khóc sướt mướt!"
Vẻ mặt Trịnh Thu Hằng lạnh lùng mở miệng, nhưng trong mắt hiện lên chút vui sướng, "Một nhà Trịnh Tuyết Dương đây không?" nhiên ông cụ Trịnh gõ cây gậy, hét lên. "Bảo bọn họ cút ra đây gặp tôi!"
Phần tức giận này, giống như muốn cắn nuốt người ta. Trịnh Khánh Vân mới đi tới sợ tới mức dựa vào Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh.
Bùi Nguyên Minh vỗ vai cô ta, ý bảo cô ta đừng sợ hãi. cụ, chúng tôi đến rồi!" cụ, nén bi thương!"
Nghe ông cụ Trịnh gầm thét, Trịnh Tuấn và Thanh Linh chỉ có thể kiên trì đi lên. Thanh Linh nói khẽ: "Ông cụ, người không phải là bọn con giết, con không có bản lĩnh lớn như vậy!" “Bốp!”
Ông cụ Trịnh vung mạnh cây trượng, đánh về phía Trịnh Tuấn và Thanh Linh.