Trịnh Khánh Vân cười hì hì nói: “Em không sợ không gặp được người khác, vừa rồi là anh rể không bảo vệ em thật tốt!" em bị hủy dung, anh rể sẽ chịu trách nhiệm với
Trịnh Tuyết Dương che mặt nói: "Bảo em đi thì em đi đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, con gái không được nói lung tung, không biết e lệ à?" thấy chị con nói chưa? Nhanh đi
Thấy cảnh tượng này, mí mắt Thanh Linh cũng giật giật điên
Con gái lớn bị tên ở rể này lừa gạt, nhỡ đâu con gái út cũng bị lừa, vậy chẳng bằng bà ta nhảy sông.
Lúc này Thanh Linh có giáo huấn của xà bà bà, bà ta không dám hung dữ với Bùi Nguyên Minh, mắt khẽ đảo một vòng, nói: “Con rể ngoan, tối nay cảm ơn con, nếu không có con, e rằng Tuyết Dương gặp tai ương rồi!" "Con phải thông cảm cho người làm mẹ như mẹ, những chuyện mẹ làm, đều là vì tốt cho hai đứa "Các con đừng nên tức giận!”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, Thanh Linh là như vậy, anh đã sớm quen rồi. "Được rồi, con và Tuyết Dương xem tivi đi, mẹ và ba con thu dọn là được." Vẻ mặt Thanh Linh lấy lòng cười nói. Đám người đều sửng sốt, Thanh Linh dễ nói chuyện như vậy từ khi nào?
Nhưng mà rất nhanh mọi người kịp phản ứng. tượng Bùi Nguyên Minh đánh gãy tay chân của xà bà bà quá kích thích ánh mắt, cho dù Thanh Linh không sợ trời không sợ đất, cũng sẽ sợ bị đánh thành tàn phế, sao còn dám trêu chọc Bùi Nguyễn Minh, bảo anh đi rửa bát? Hơn nữa tối nay Bùi Nguyên Minh ra tay nặng như vậy, tương đương là đầu lại ông cụ Trịnh, bên ông cụ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tám mươi phần trăm là sẽ tới hỏi tội.
Bây giờ ngoan ngoãn rửa bát, sau này có thể ấm ức nói mình cũng bị Bùi Nguyên Minh bắt nạt, vậy thì có thể trốn tránh trách nhiệm của bản thân.
Chút tâm tư đó của Thanh Linh tạm thời không ai nhìn thầu, tất cả mọi người cho rằng bà ta sợ hãi mà thôi. Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh và Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc đi xem phim, Thanh Linh lập tức liên tục cười mia trong lòng Hai tiếng sau, xem TV chán rồi, không biết Thanh Linh nghĩ gì, vậy mà thúc giục Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương nhanh đi ngủ.
Hơn nữa bây giờ bà ta còn tự chủ trương, lấy chăn gối của Bùi Nguyên Minh ở phòng làm việc đi, bảo anh nhất định phải về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đưa mắt nhìn nhau, tuy hai bọn họ đều là vợ chồng già, nhưng lúc này vẫn có chút xấu hổ. Dù sao cấm địa như phòng ngủ thơm ngát, Bùi Nguyên Minh rất ít khi vào.
Không biết có phải vì chuyện hôm nay hay không, lúc này gương mặt tinh xảo của Trịnh Tuyết Dương hơi ửng hồng. Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đừng sợ, anh sẽ không xăng bậy." "Bùi Nguyên Minh, hay là tối nay chúng ta ngủ chung đi..." Trịnh Tuyết Dương nói nhỏ như muỗi kêu. Tối nay?
Ngủ chung?
Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, hơi thở dồn dập.
Thiếu chút nữa là anh cho rằng mình nghe lầm rồi.
Anh cẩn thận nhìn Trịnh Tuyết Dương, chỉ thấy cô chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này lông mi thật dài không ngừng run rẩy. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được thân thể cô cũng hơi run nhè nhẹ, vô cùng sợ hãi. Lửa nóng trong mắt Bùi Nguyên Minh dân tán đi, thay vào đó là một vùng yêu thương.
Trịnh Tuyết Dương nói ra những lời này, không phải là cô thật sự chuẩn bị tốt rồi.
Mà là cô sợ hãi, sợ vì liên quan tới nhà họ Chân ở thủ đô, Bùi Nguyễn Minh thật sự sẽ ly hôn với mình, cho nên cô đang ép buộc mình.
Mà chuyện này không phải là chuyện Bùi Nguyên Minh muốn. "Em yên tâm đi!"
Bùi Nguyên Minh ôm Trịnh Tuyết Dương vào trong lòng. "Người nào cũng không thể khiến em rời khỏi anh, cho dù là mười gia tộc đứng đầu tới!"