Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, nhìn mẹ Hạ, chân thành nói: “Đời người từ xưa có ai không chết, ai có thể không sợ chết?”
“Cho nên lúc trước dì sợ hãi, cháu không trách dì”
“Nhưng nếu bây giờ tới Quỷ Môn Quan một lần, còn bảo đảm có người ở bên cạnh dì bảo vệ dì, cháu nghĩ dì không đến mức cần nhà họ Phương nâng đỡ đúng không?”
“Thậm chí cháu có thể nói cho dì, nhà họ Phương chưa chắc có thể mời được sát thủ mạnh hơn Nam Cung Ngọc.
”
“Mà có lá bài tẩy này, sau khi dì trở về, ở nhà họ Trầm có thể một bước lên trời đúng không?”
“Nguy hiểm, rất nhiều khi cũng là cơ hội, đúng không?”
Mí mắt mẹ Hạ và Hạc Vũ cùng giật giật, rõ ràng là bọn họ không thể ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh có thể nói ra những lời này.
Nhưng không thể không thừa nhận, Bùi Nguyên Minh nói rất có đạo lý.
Trải qua chuyện này, lại có một sát thủ làm vệ sĩ, lúc này mẹ Hạ đã không còn e sợ Vân Ngọc Hạ như trước nữa.
Thậm chí nhìn từ góc độ này, nguy hiểm hiện giờ, là một cơ hội tốt để lên cao.
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt mẹ Hạ nhìn Bùi Nguyên Minh có thêm vài phần thưởng thức.
“Được rồi, cháu đã nói đến nước này, ngày mười lăm tháng sau, cho dù nhà họ Trầm dì có thể giải quyết được phiên phức hay không, cháu đều tới cửa thăm hỏi!”
Bùi Nguyên Minh vẫy tay, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt Hạc Vũ thay đổi, một lát sau nói khẽ: “Bà chủ, bây giờ chúng ta còn đưa cô chủ về không?”
“Mang con bé về làm gì?”
“Để con bé ở lại, nhất định phải bồi dưỡng tình cảm với con rể tốt của tôi!”
“Tranh thủ đá văng Trịnh Tuyết Dương ra!”
“Con rể như vậy, tôi không cho ai hết!”
Vẻ mặt mẹ Hạ như chém đỉnh chặt sắt.
Cùng lúc đó, trong biệt thự mới mua của nhà họ Trịnh Đà Nẵng, ông cụ Trịnh vuốt ve thiết vương tọa mình yêu thương, cảm thấy hài lòng ngồi xuống.
Ông ta rời khỏi thiết vương tọa này đã mấy tháng, bây giờ rất không dễ dàng có cơ hội ngồi lên vị trí này, ông ta càng thêm quý trọng.
Cùng lúc đó, Trịnh Thu Hằng bước ra khỏi vị trí thấp hơn, chậm rãi nói: “Ông nội, đã gần tới thời gian rồi, nếu Trịnh Tuyết Dương còn không chịu ký tên, làm sao bây giờ?”
Khóe mắt ông cụ Trịnh giật giật, sau đó lạnh lùng nói: “Trịnh Tuấn và Trịnh Tuyết Dương, nói trắng ra là đồ bỏ đi của nhà họ Trịnh chúng ta mà thôi!”
“Từ lúc bọn họ bị chúng ta đuổi ra khỏi nhà, đã là cô hồn dã quỷ rồi!”
Rất rõ ràng, lúc này ông cụ Trịnh tràn ngập tự tin, rõ ràng là Trịnh Tuyết Dương đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trịnh, ở trong miệng ông ta thì
- -----------------