Nghe thấy thế, lông mày Trịnh Tuyết Dương nhíu lại, một lát sau lạnh lùng nói: “Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên, Lý Vân Thiện đêu nghĩ như vậy, nhưng kết quả thì sao?”
Trịnh Thu Hằng “xùy”
một tiếng bật cười.
“Trịnh Tuyết Dương, cô thật sự nghĩ chồng cô có năng lực, có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
“Thế tử Chân đã tìm hiểu rõ ràng rồi!”
“Hạ Trung Hưng và Dương Định Quốc đứng bên phía anh ta, là vì liên quan tới Hạ Vân!”
“Chung Nam Sơn đứng bên phía anh ta, là vì lần trước nợ anh ta một ân tình!”
“Còn môn chủ Long đứng bên phía anh ta, thì càng chỉ là trùng hợp mà thôi!”
“Nếu bàn về thực lực chân chính, anh ta đã sớm bị tứ đại gia tộc đứng đầu Cảng Thành và tài phiệt Thượng Tinh giẫm dưới chân rôi!”
“Anh ta đúng là giỏi võ, nhưng vấn đề là, ở trên thể giới này, giỏi võ thì có ích lợi gì?”
“Bối cảnh, mạng lưới quan hệ, năng lực, tài phú, quyên thể, mới đúng là căn bản vận hành ở thế giới này, có thể đánh nhau, cùng lắm chỉ làm tay sai mà thôi, tôi nói đúng không?”
“Huống chỉ nhà họ Chân ở thủ đô là một trong mười gia tộc đứng đầu, đối đầu với nhà họ Chân ở thủ đô, có thể chiếm được ưu đãi gì?”
“Cho nên Trịnh Tuyết Dương, cô đừng khờ dại nữa, nhanh ký vào đi!”
“Sau khi ký xong, cùng tôi đi tới thủ đô, hưởng thụ vinh hoa phú quý!”
Trịnh Tuyết Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trịnh Thu Hằng nói: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Nói không ấy à?”
Trịnh Thu Hằng nâng cằm Trịnh Tuyết Dương lên, nở nụ cười: “Đương nhiên là cô có thế nói không, chẳng qua cô nói không có tác dụng sao?”
“Nếu không phải gương mặt cô còn có giá trị, bây giờ tôi đã tát cô, trực tiếp tát nát mặt!”
“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, trước mười giờ sáng ngày kia, ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, cô không được quên, hiện giờ Trịnh Tuấn và Thanh Linh đang ở trong tay chúng tôi”
“Nhỡ đâu bọn họ không cẩn thận ăn nhầm phải thứ gì đó, trực tiếp trúng độc mà chết, vậy thì không biết là trách nhiệm của ai rồi!”
Trịnh Thu Hằng lộ ra nụ cười mỉa.
“Cô vô liêm sỉ!”
Trịnh Tuyết Dương tức tới mức toàn thân hơi run rẩy: “Trịnh Thu Hằng, sao cô có thể biến thành như vậy? Tuy trước đây cô quá phận, nhưng mà không đến mức ác độc như thết”
“Tôi ác độc?”
Trịnh Thu Hằng cười khanh khách.
“Tôi rơi vào bước đường hôm nay, còn không phải tại cô và thế tử Minh của cô!”
“Cô yên tâm đi, đợi xử lý cô xong, tôi sẽ đi xử lý thế tử Minh kia của cô, ha ha ha..”
Đợi Trịnh Thu Hằng rời đi, Trịnh Tuyết Dương nắm lấy hợp đồng trong tay, lông mày nhíu lại.
Tập đoàn Thiện Nhân.
- -----------------