“Tốt lắm, đám cậu Quách có thể cùng ra tay, giẫm chết thắng con bất hiếu này mới tốt!”
Vẻ mặt bà cụ Thanh tràn ngập chờ mong: “Như vậy chúng ta có thể nghĩ biện pháp, đoạt lấy tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ của cậu ta tới tay!”
“Khánh à, con nhanh nghĩ biện pháp liên lạc với Thanh Linh, cho dù thể nào đều phải ra tay từ chỗ Trịnh Tuyết Dương!”
“Hai bọn họ là vợ chồng, trước mắt còn chưa ly hôn, chi cần Bùi Nguyên Minh bị giẫm chết, tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ kia sẽ rơi vào tay Trịnh Tuyết Dương!”
“Chúng ta chỉ cần cướp Trịnh Tuyết Dương tới tay, như vậy tài sản ba trăm năm mươi nghìn tỷ kia tới tay chúng ta rồi!” Thanh Vệ Vân nghĩ một lát, nói: “Bà cụ, chúng ta đừng nóng vội như vậy, trước mắt thực lực của nhà họ Thanh chúng ta không còn như trước đây, làm việc gì cũng đừng quá kích động. “Cháu cảm thấy chúng ta vẫn nên đợi tới ngày diễn ra buổi lễ tập đoàn Thiện Nhân đưa ra thị trường, đến hiện trường xem kịch vui!”
“Đến lúc đó chúng ta lại xem nên lựa chọn như thế nào!”
“Nếu cậu ta thật sự bị người ta giẫm chết, chúng ta đoạt di sản của cậu ta cũng không muộn!”
Bà cụ Thanh nói: “Không được, chỉ sợ đến lúc đấy không kịp, chúng ta nên làm chuẩn bị trước thì hơn!”
“Bởi vì lần này, cậu ta chết chắc rồi!”
“Cho dù cậu ta là thế tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân thì thể nào? Muốn dựa vào thực lực đối đầu với nhiều gia tộc đứng đầu như thế, cậu ta nghĩ hay quá rồi?”
“Nhưng mà ngày kia chúng ta vẫn phải tới hiện trường, không vì lý do gì khác, chủng ta đơn thuần là tới xem truyện cười của Bùi Nguyên Minh mà thôi!”
“Ai bảo lúc cậu ta phát đạt không dẫn theo chúng ta, còn che giấu tung tích? Sợ chúng ta bám cành cao sao?”
“Bây giờ bảo chúng ta bám, chúng ta cũng không có hứng thủ!”
Một đám người nhà họ Thanh liên tục cười mia, giống như đang nghe truyện cười buồn cười nhất thế giới.
Bên ngoài người thì trào phúng, cười mia hoặc thở dài, không có trường hợp cá biệt.
Nhưng dưới cái nhìn của đa số người, Bùi Nguyên Minh thế tử Minh lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng quật khởi, giống như truyền thuyết ở Đà Nẵng, e rằng bây giờ sắp gặp hạn.
Nguyên nhân không vì gì khác.
Tập đoàn Thiện Nhân cường thịnh tới mấy, cũng tương đương với một gia tộc đứng đầu mà thôi.
Mà lần này đứng đối diện tập đoàn Thiện Nhân, bao gồm tài phiệt Thượng Tinh ở bên trong, thực lực tuyệt đối tương đương với năm gia tộc đứng đầu.
Cộng thêm đảm gia tộc người hầu, tùy tùng nữa, một mình chiến đấu hãng hái, tập đoàn Thiện Nhân phải đối mặt với những đối thú năm ngoài tưởng tượng.
Cho nên dưới cái nhìn của mỗi người, cùng ngày tập đoàn Thiện Nhân đưa ra thị trường, chỉ sợ sẽ là ngày phá sản.
Vốn có trên chục ngàn người đi làm ở tập đoàn Thiện Nhân, gần như trong vòng một ngày đã trở nên vâng vẻ như chùa bà đanh.
Cả tập đoàn Thiện Nhân, ngay cả quản lý cấp cao đều đi gần hết, chỉ còn lại bốn người là Bùi Nguyên Minh, Hạ Vân, Lôi Tuấn Quang và Lý Anh Kiệt.
Mà ở quảng trường tập đoàn Thiện Nhân, trong ngày thường tiếng người ồn ào, ngựa xe như nước.
Nhưng hai ngày nay, sau khi tin tức đóng băng mọi hoạt động của công ty truyền ra, những nơi này cũng lập tức trở nên vắng như chùa bà đanh.
Nếu không phải chuẩn bị trước các thứ như hoa hồng và chiêng đồng cho ngày lễ đưa ra thị trường, chi sợ mấy thứ này cũng không mua được.
Sáng cùng ngày công ty đưa ra thị trường, trên bảng hiệu ở cửa tập đoàn Thiện Nhân đầy hoa hồng, cửa công ty mở rộng, chỉ còn đợi tới thời khắc đưa ra thị trường. Cả tập đoàn Thiện Nhân, chỉ có Bùi Nguyên Minh, Hạ Vân, Lôi Tuấn Quang và Lý Anh Kiệt ở đây. Mà trong bốn người, Lôi Tuấn Quang và Lý Anh Kiệt còn quần băng vải, cho dù nhìn kiểu gì cũng thấy chật vật. Đúng chín giờ sáng.
Di động của Bùi Nguyên Minh đột nhiên vang lên, vô cùng chói tai trong đại sảnh rất yên tĩnh.
Bùi Nguyên Minh nghe máy theo bản năng, rất nhanh nghe thấy giọng nữ êm tai truyền từ bên kia điện thoại tới.