Mẹ nó!
Vào lúc này, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vậy mà hôn Trịnh Khánh Vân, Bạch Tuấn Hào lập tức tới mức toàn thân run rẩy, trong đôi mắt tràn ngập sát ý.
Bạch Tuấn Hào này là ai? Cậu hai nhà họ Bạch ở Tô Hàng!
Nhà họ Bạch là gia tộc đứng đầu ở Tô Hàng, cho dù là ở thủ đô đều có lực ảnh hưởng nhất định!
Anh trai của anh ta Bạch Mộ Phong, lại càng là nhân vật có thể đánh đồng với bốn cậu chủ ở Yến Kinh, bốn cậu chủ ở Cảng Thành, sáu thế tử ở thủ đô!
Người phụ nữ mà Bạch Tuấn Hào này muốn, chưa có một ai là không chiếm được.
Cho dù là nữ minh tinh, ngôi sao đang nổi, anh ta cũng có thể dễ dàng bắt tới tay!
Không nghĩ tới hôm nay lại chịu thiệt thòi lớn như vậy trên người Trịnh Khánh Vân.
Càng khiến anh ta phẫn nộ chính là, vậy mà Bùi Nguyên Minh dám coi như không có cảnh cáo của anh ta, làm anh ta mất mặt trước mặt bao nhiêu người!
Một con kiến, cũng dám đấu lại với mình?
Không biết sống chết!
Không biết tự lượng sức mình!
Bạch Tuấn Hào rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Mà lúc này Tiêu Hi Văn và gái tiếp khách cũng rất phẫn nộ.
Bọn họ đều biết Bùi Nguyên Minh là tấm chắn, nhưng không thể ngờ tới vậy mà lá gan của tấm chắn này lớn như vậy!
Đây là vả mặt Tiêu Hi Văn trước mặt mọi người mà! Trịnh Khánh Vân hơi sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng.
Đối với hành động thân mật của Bùi Nguyên Minh, trong lòng cô ta tràn ngập khác thường, vô cùng then thùng.
Cô ta vô cùng chờ mong cảnh này, nhưng vấn đề là, không thể ở trước mặt công chúng! “Bây giờ tin Trịnh Khánh Vân là bạn gái của tôi rồi chứ?”
“Thuận tiện nói một chút, vợ của tôi là chị gái của cô ấy.”
“Từ xưa đến nay, anh rể chiếm lấy em vợ, không phải là chuyện vô cùng hiển nhiên sao?” Bùi Nguyên Minh mim cười, không ngừng kích thích những người này. “Nếu không tin lời tôi nói, tôi còn có thể chứng minh tiếp!” Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh ôm lấy eo thon nhỏ của Trịnh Khánh Vân, thân thể hai người dán sát vào nhau, vô cùng thân mật.
Những lời nói ra không khiến người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng!
Trịnh Khánh Vân cảm thấy minh sắp hôn mê.
Người khác cho rằng cô ta tức giận, nhưng cô ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nếu chuyện này là thật thì tốt biết bao nhiêu
Chỉ tiếc Trịnh Khánh Vân hiểu rõ, đây là anh rể đang bảo vệ mình, không phải là chiếm hời hay là ăn đậu hũ của mình gì đó. “Tên kia, anh đúng là cuồng vọng đẩy!”
Lúc này một người thanh niên đầu trọc bộ dạng cà lơ phất phơ tiến lên trước, đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh bỉ, lộ ra tàn nhẫn: “Dám cướp phụ nữ với anh Bạch sao?”
“Anh không sợ ra cửa bị xe đâm chết à?”
“Hơn nữa yêu nghiệt giống như cô Trịnh đây, người như anh có thể xứng đôi sao?”
“Còn muốn cùng thu chị em xinh như hoa?”
“Tôi nhổ vào!”
“Tôi thấy anh vẫn nên đưa vợ anh cùng tới đây đi!”
“Như vậy tâm trạng của anh Bạch tốt, nói không chừng sẽ thưởng cho anh miếng cơm, còn có thể khiến anh thoát khỏi cuộc sống can coi!”
“Còn muốn nuôi hai người phụ nữ sao? Nghĩ hay quá nhỉ?” Nghe thấy thế những người khác đều cười ha ha, những lời tên đầu trọc này nói không sai.
Loại ở rể như Bùi Nguyên Minh, chẳng những bản em vợ, còn phải bán vợ mình! Nếu không người như anh ta, có tư cách gì bảo vệ cho cô gái xinh đẹp như thế.
Bùi Nguyễn Minh cười từ chối cho ý kiến: “Con mắt nào của cậu thấy tôi sinh ra cần cỗi hả?”
“Hơn nữa cho dù tôi không có tiền, vẫn có tiền nuôi hai phụ nữ.”
Tiêu Hi Văn cười mia: “Một tên ở rể như anh nói những lời này, anh có thấy xấu hổ không?”
“Tên kia, trong nhà tôi có mấy nghìn tỷ, tôi đều cảm thấy tôi không nuôi nổi hai cô gái xinh như hoa này.”
“Giọng điệu của anh lớn như vậy, nói thể trong nhà có mấy chục ngàn tỷ đúng không?”
“Không bằng lấy tiền ra cho chúng tôi mở mang tầm mắt, tôi sẽ sợ hãi mà cút đi, thế nào?”
- -----------------