Một người thanh niên mặc đồ màu trắng nở nụ cười, đi tới bắt tay với Tiêu Hi Văn.
Anh ta cao lớn anh tuấn, gương mặt giống như điêu khắc, hơn nữa trên dưới toàn thân đều là vật phẩm xa xi, đeo chiếc đồng hồ Richard Mille được mệnh danh là chứng từ nhập cảnh của tỷ phú, khiến anh ta lộ rõ khí chất quý tộc đặc biệt của cậu chủ nhà giàu có. “Anh Bạch, thật sự là ngại quá, trên đường đi gặp ăn xin, nên chậm trễ nhiều thời gian như vậy!”
Tiêu Hi Văn liên tục cười duyên, nhìn đối phương trong mắt liên tục lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ước gì có thể đại chiến một trận với đối phương. “Mong mọi người thông cảm nhiều hơn!”
“Mọi người có thể tới đây, là vinh hạnh của kẻ hèn này!”
Bạch Tuấn Hào nở nụ cười ôn hòa, sau đó nhìn Trịnh Khánh Vân nói: “Vị này là người cô nói, đàn em Trịnh Khánh Vân, mới vào hội sinh viên đúng không?”
“Không sai, là cô ấy, cô ấy chẳng những là người mới của hội sinh viên chúng em, còn là hoa khôi của trường đại học Đà Nẵng bọn em năm nay!” Tiêu Hi Văn mim cười giới thiệu. “Nghe nói bây giờ người theo đuổi cô ấy, có thể xếp đầy từ tháp Dương Thành đến cảng Victoria!”
“Đàn em Trịnh, xin chào.”
Bạch Tuấn Hào vươn tay phải ra, tác phong nhanh nhẹn: “Tôi là Bạch Tuấn Hào, tốt nghiệp trường đại học Đà Nẵng, cũng là đàn anh của em.”
“Đúng rồi, anh còn có một thân phận nữa, cậu hai nhà họ Bạch ở Tô Hàng, mong đàn em chiếu cố nhiều hơn!”
Bạch Tuần Hào cười tươi, trong đôi mắt là đều là ý xấu, thậm chỉ hơi thở đều đã trở nên dồn dập.
Anh ta thích nữ sinh nhỏ trẻ tuổi lại đơn thuần nhất, đối với sắp xếp tôi nay, anh ta vô cùng hài lòng. “Anh Bạch, xin chào!
Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân lúng túng gật đầu, nhưng mà không vươn tay, kéo Bùi Nguyên Minh nói: “Tôi cũng tự giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, Bùi Nguyên Minh.”
Rất rõ ràng, cô ta cũng nhìn ra được đối phương có ác ý, cho nên lập tức lấy Bùi Nguyên Minh ra làm tấm chắn. “Bùi Nguyên Minh?”
“Bạn trai?”
Trong đôi mắt Bạch Tuấn Hào xuất hiện ánh sao, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hi Văn.
Tiêu Hi Văn cười mia một tiếng, nói: “Anh Bạch, vị này là Bùi Nguyên Minh anh Bùi, là một người ở rể, nói thằng ra là một tấm chắn!”
“Sao anh ta có tư cách hẹn hò với Trịnh Khánh Vân chứ?”
Nghe thấy câu này, mọi người đều cười to.
Không thể ngờ tới một tên ở rể cũng dám tới tham dự tụ họp cấp bậc như vậy.
Lúc này trên mặt mấy cô gái tiếp khách xinh đẹp đều hiện lên vẻ khinh thường, giống như cảm thấy Bùi Nguyên Minh đến khiến cấp bậc của buổi tụ họp này hạ thấp. “Thì ra là thế, có chút thú vị..”
Bạch Tuấn Hào cười mà như không cười nhìn Bùi Nguyên Minh: “Ở rể cũng học người ta ra mặt linh tinh?”
“Muốn anh hùng cứu mỹ nhân à? Rất dễ trêu chọc phiên phức đấy!”
Vẻ mặt Bạch Tuấn Hào thản nhiên, nhưng hương vị uy hiếp vô cùng nồng đậm.
Hôm nay anh ta đặc biệt từ Tô Hàng tới, là vì anh cả có việc,
Nhưng mà trước khi làm chuyện chính, tìm một hoa khôi của trường chơi đùa, là chuyện hợp tình hợp lý cỡ nào. Bây giờ một tên ở rể dám tới phá hủy chuyện tốt của mình, chuyện này khiến Bạch Tuấn Hào vô cùng tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này Trinh Khánh Vân vội vàng nói: “Bùi Nguyên Minh thật sự là bạn trai của tôi!”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người lắc đầu mỉm cười.
Trịnh Khánh Vân vừa nhìn là biết tiểu thư khuê các, căn bản không phải là người bình thường.
Người như vậy, sao có thể tìm một tên ở rể làm bạn trai?
Chỉ có thể nói, muốn tìm một tấm chắn cũng phải tìm người tốt hơn một chút.
Tìm một tên ở rể thì tính là gì? “Khánh Vân, đừng đùa!”
Bạch Tuấn Hào mim cười. “Dạo này, con cóc sao có thể ăn thịt được thiên nga?”
Giọng nói vừa vang lên, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh kéo tay Trịnh Khánh Vân, rồi tới gần hôn nhẹ lên trán cô ta một cái. “Đây không phải là ăn vào rồi sao?”
“Cậu hâm mộ không?”