Cảnh tượng này khiến sắc mặt Dã Khuyển thay đổi, anh ta không nghĩ tới Bùi Nguyên Minh đã sớm có sắp xếp rồi. Lúc này Dã Khuyển lạnh giọng gào to: "Không cần để ý những người khác, dùng súng giết câu ta!" Cùng với mệnh lệnh của Dã Khuyển, hơn ba mươi người đàn ông mặc trang phục ngụy trang rút súng bên hông ra. "Pâng pång pång.."
Âm thanh rất to truyền ra, những tên hung đồ mới nhắm súng về phía Bùi Nguyên Minh, cả đám đều không rên một tiếng ngã xuống.
Mà chỗ mi tâm bọn họ, đều xuất hiện một vết đạn thật nhỏ.
Sắc mặt Dã Khuyển thay đổi lớn, quay đầu theo bản năng.
Chỉ thấy đám tay sai mặc âu phục màu đen kia tránh ra một con đường nhỏ, ở vị trí chính giữa, có một người đàn ông nhìn có vẻ lưu manh chậm rãi đi ra.
Lúc nhìn thấy anh ta, sắc mặt Dã Khuyển thay đổi, nói: "Ngô Kim Hổ, không phải là anh bị người của tôi vây quanh rồi sao? Sao anh có thể xuất hiện ở đây?"
Rõ ràng là vừa rồi đã bảo gần trăm người đi bao vây tấn công Ngô Kim Hổ, nhưng mà lúc này anh ta lại xuất hiện ở đây, trong lòng Dã Khuyển có dự cảm xấu. "Chút tâm tư đó của các người, tổng giám đốc Bùi đã sớm đoán được, các người thật sự cho rằng, người đang bị bao vây lúc này là tôi sao?"
Ngô Kim Hổ thổi đầu khẩu súng giảm thanh trong tay. "Tốt bụng nói cho anh nghe một câu, người bị người của các anh vây quanh, là Đường Chiến Than!" "Cái gì? Chuyện này không có khả năng!" Vẻ mặt Dã Khuyển khó coi tới cực hạn.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn bên ngoài ngõ hẻm, ra hiệu bằng tay.
Ngô Kim Hổ biết rõ, lúc này anh ta không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, mà trực tiếp lao ra, đạp ngã Dã Khuyển xuống đất. Dã Khuyển căn bản không kịp ngăn cản, cả người quay cuồng, sau lưng chạm vào vách tường, vẻ mặt đau đớn. Ngô Kim Hổ tiển lên phía trước, một chân giấm lên mặt Dã
Khuyến, thản nhiên nói: "Chút năng lực ấy, cũng dám trêu chọc tổng giảm đốc Bùi của chúng tôi?" "An Tiến Bình sống đến cuối rồi.”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Ngô Kim Hổ cung kính mở miệng nói: "Tổng giám đốc Bùi, giết hay là thả đây a?" "Giết đi." Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Ngô Kim Hổ gật đầu, tay phải chạm vào chuôi đao ở bên hông, sau đó thanh đao muốn ra khỏi vỏ. "Người Băng Quốc chúng tôi, cậu cũng dám giết sao? Không biết trời cao đất rộng!"
Ngay sau đó, chỗ cửa ngõ hẻm truyền tới tiếng quát lạnh lẽo, ngay sau đó một bóng dáng gào rít mà đến.
Lúc này có một tia kiếm quang đánh xuống, rất trực tiếp, rất đơn giản, chỉ có một kiểm như vậy, nhưng mở ra đóng lại, tràn ngập lực sát thương.
Kiểm đạo của đảo quốc!
Sắc mặt Ngô Kim Hổ lập tức thay đổi, lúc này anh ta không kịp né tránh, chỉ có thể lựa chọn cứng đối cứng, trường dao trong tay ra khỏi vỏ, trực tiếp quét ngang. "Keng.."
Một tiếng vang thật lớn, tiếng kim loại va vào nhau không ngừng vang lên.
Ngay sau đó ở trong mắt mọi người, chỉ thấy Ngô Kim Hổ liên tục lùi về sau, khóe miệng xuất hiện máu tươi.
Ngay lúc đó thân thể Ngô Kim Hổ bị đẩy mạnh ra, đụng mạnh vào vách tường, khỏe miệng tràn đầy máu.
Bị thiệt lớn rồi.
Trên gương mặt Ngô Kim Hổ xuất hiện vẻ dữ tợn,
Hơn nữa không đợi anh ta có động tác, một thanh trường kiểm dài nhỏ của đảo quốc đã để ở chỗ giữa trán anh ta.
Ý lạnh bao phủ lấy Ngô Kim Hổ, cho dù là anh ta lúc này cũng không dám lộn xộn một chút.
Mà đối diện Ngô Kim Hổ, lúc này xuất hiện một người đàn ông mặc áo bào kiếm đạo.
Trên môi người này có một nắm râu, nhưng nhìn không hề buồn cười, trái lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Bùi Nguyên Minh hơi nâng mí mắt, vẻ mặt lập tức vô cùng rét lạnh. "Kiếm khách đảo quốc?" "Xi! Không chịu nổi một kích!”
Kiếm khách đảo quốc ra tay không lưu tình chút nào vả mặt Ngô Kim Hổ. "Tổng giám đốc Bùi, đi mau!"
Ngô Kim Hổ không để ý tới an nguy của mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi mở miệng.
- -----------------