Khóe mắt của Lý Hàn Thiên giật giật, khuôn mặt tái nhợt lại Nhưng không có lệnh của Bùi Nguyên Minh, anh ta hoàn toàn không dám nói gì.
Sau khi phải quỳ xuống vào đêm hôm đó, anh ta đã bị gãy xương sống, anh ta vốn dĩ không có dũng khí để kêu gào với Bùi Nguyên Minh một chút nào Ngay cả trong hai ngày này, anh ta cũng không có dũng khí liên lạc với Lý Vân Thiện, mà là chuẩn bị xong thủ tục càng sớm càng, tốt, hoàn tất việc chuyển giao tài sản.
“Bởi vì, tôi không cho anh ta nói, anh ta không dám nói”
Bùi Nguyên Minh cười như không cười nói.
“Vốn dĩ, tối hôm qua anh lấy hợp đồng ra làm danh nghĩa để lừa vợ tôi uống rượu hết lần này đến lần khác, mọi người điều biết anh muốn làm gì”
“Còn hôm nay, anh vô cớ xúc phạm tôi hết lần này đến lần khác. Vốn dĩ tôi tưởng đuổi được anh đi rồi, thì chuyện lớn sẽ hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có”
“Nhưng mà, tại sao anh cứ thích nhảy dựng lên như vậy?”
“Lý Hàn Thiên, rốt cuộc người ở Băng Quốc các anh đều không biết trời cao đất dày như này sao? Hay là con chó này nhà anh, ngày thường không được dạy bảo đến nơi đến trốn?”
“Thật khó chịu khi anh ta cứ sủa trước mặt tôi như thế này”
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh đang nói chuyện với mình, cả người Lý Hàn Thiên run lên, anh ta run rẩy nói: “Tổng giám đốc Bùi, do tôi kỷ luật không nghiêm, tôi sẽ xử lý!”
Lý Hàn Thiên nói xong bèn mắng Phác Tuấn Sơn: “Đừng nói nhiều nữa, lập tức quỳ xuống lạy tổng giám đốc Bùi, thừa nhận lỗi lầm của mình và cầu xin sự tha thứ của anh ấy đi!
Vào lúc này, Lý Hàn Thiên thực sự muốn tát chết Phác Tuấn Sơn.
Ai đã cho anh ta dũng khí và tư cách để gào thét liên mồm như thế này?
“Tôi có lỗi gì đâu! Lý Hàn Thiên! Anh sẽ không sợ một tên Đại Hạ bé nhỏ như này đâu nhỉ?”
“Còn nữa, anh giao toàn bộ tài sản bộ hành chính Đà Nẵng cho người Đại Hạ, có được sự đồng ý của đại diện Lý không?”
“Tôi hiểu rồi. Nhất định là anh cùng phe với tên họ Bùi kia. Cho dù tôi có bò, tôi cũng sẽ bò đến chỗ đại diện Lý để nộp đơn khiếu nại Bùi Nguyên Minh không còn hứng thú nói chuyện vớ vẩn với Phác Tuấn Sơn nữa, anh lấy khăn giấy ra lau tay, lạnh lùng nói: “Xử lý xong chuyện thì ký hợp đồng đi, tôi không có nhiều thời gian đâu!”
Toàn thân Lý Hàn Thiên run lên, sau đó anh ta vẫy tay, gọi nhân viên bảo vệ đến trước, tóm lấy cổ Phác Tuấn Sơn và vặn mạnh.
Sau đó bản thân Lý Hàn Thiên chật vật đứng lên, theo sát Bùi Nguyên Minh, đi tới bàn làm việc.
Một bản hợp đồng đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đó được đưa ra.
Lý Hàn Thiên thậm chí không có can đảm đọc kỹ mà ký tên một cách cứng nhắc.
Sau khi ký xong, Lý Hàn Thiên ngã quy xuống đất.
Anh ta biết, mình đã giữ được cái mạng của bản thân rồi.
Bùi Nguyên Minh không còn hứng thú chuyện tiếp theo, hôm nay anh chỉ đến đây ký vài chữ thôi.
Sau đó đống tài sản này vận hành như thế nào, đương nhiên có người phụ trách việc này.
Vẽ việc Lý Hàn Thiên báo kết quả ra sao sau khi anh ta đã lấy lại mạng sống của mình, chuyện này cũng không liên quan gì đến Bùi Nguyên Minh.
Ở bên cạnh, Nạp Lan Tuấn Vũ sững sờ chứng kiến cảnh này.
Lý Hàn Thiên là một nhân vật như thế nào, ít nhiều anh ta cũng biết một ít.
Anh ta cũng biết chuyện sau khi Lý Hàn Thiên đến Dương Thành thì bị một người nào đó giảm xuống đất Lúc trước anh ta không biết người đó là ai, bây giờ làm sao có thể không hiểu được?
Nhìn dáng vẻ thống khổ của Lý Hàn Thiên, lại nhìn bản thân mình vẫn đầy đủ chân tay, cho dù Nạp Lan Tuấn Vũ là xã hội đen cũng có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rời đi, Nạp Lan Tuấn Vũ vội vàng chạy theo, nói: “Tổng giám đốc Bùi, hôm nay anh thật đúng là giúp cho tôi mở rộng tầm mắt!”
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi quả thật có mắt như mù. Để tỏ lòng thành, tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ cho anh, xin anh hãy nhận lấy!”