Nghe xong, mí mắt của Nạp Lan Tuấn Vũ không ngừng giật giật.
Lúc này, anh ta theo bản năng cảm nhận được sự sợ hãi.
Đối diện là người chồng lưng của nhà họ Nạp Lan, Nạp Lan
Hoàng Chi! Nếu như không có Nạp Lan Hoàng Chi, không có nhà họ Nạp Lan, thì Nạp Lan Tuấn Vũ có tư cách gì mà chạy đến lăn lộn ở Dương Thành?
Nhưng Bùi Nguyên Minh trước mắt này lại nói chuyện với ông nội anh ta bằng giọng điệu rất lạnh lùng.
Thậm chí hơi giống như một ông chủ đang mång cấp dưới của mình, một người chủ đang răn dạy người hầu.
Giờ phút này, Nạp Lan Tuấn Vũ ướt đẫm mồ hôi. "Tổng giám đốc Bùi, cậu nguôi giận! Nguôi giận! tôi nhất định sẽ có một lời giải thích rõ ràng cho chuyện này!" Bên kia điện thoại, Nạp Lan Hoàng Chi cũng đang sợ hãi toát mồ hôi.
Ông ta hiểu rất rõ sức mạnh của Bùi Nguyên Minh.
Không nói đến chuyện trước đây Bùi Nguyên Minh đã cứu nhà họ Nạp Lan, nghe nói sau khi Bùi Nguyên Minh đến Dương Thành, các dòng họ hàng đầu Dương Thành trong quá khứ đều lần lượt sụp đổ, chuyện này đã đủ để cho thấy sức mạnh khủng khiếp của Bùi Nguyễn Minh rồi.
Sở dĩ nhà họ Nạp Lan luôn đứng sừng sững ở Dương Thành, chính là vì đứng đúng đội.
Nhưng ngay bây giờ, Nạp Lan Tuấn Vũ – tháng cháu chẳng ra gì lại đi gây sự với người ở bên trên đầu.. "Giải thích? Hay là ở ngay trước mặt tôi, cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì sao?"
Bùi Nguyên Minh đứng lên, trực tiếp đi về phía Nạp Lan Tuấn Vũ. Những tên côn đồ và tay sai đứng vây quanh anh lúc này đều tự động lùi xuống, bọn họ cơ bản không muốn chống đối lại Bùi Nguyên Minh.
Từ lúc Bùi Nguyên Minh bắt đầu gọi cuộc điện thoại này, bọn họ đều cảm thấy kinh sợ.
Chỉ là Bùi Nguyên Minh lại không khách sáo, anh vừa đi vừa hành động, anh đi đến đâu, những tên côn đồ đều năm bẹp xuống đất, toàn thân co giật.
Anh không đánh chết bọn chúng là vì giữ thể diện cho Nạp
Lan Hoàng Chi.
Bọn họ nằm lăn lộn dưới đất, nhưng không dám phát ra một lời oán thán nào.
Mà đám phụ nữ xinh đẹp kia, cả đám đều cảm thấy choáng váng, bọn họ đều hoảng sợ lùi về sau.
Sau đó trong ánh mắt kinh hãi của họ, Bùi Nguyên Minh bước đến trước mặt Nạp Lan Tuấn Vũ, đá anh ta ngã xuống đất.
Mí mắt Nạp Lan Tuấn Vũ co giật, toàn thân run rẩy, nhưng giờ phút này anh ta chỉ có thể bấm bụng chịu đựng. "Nào, Nạp Lan đại sư, tôi đang nghe đây, ông chuẩn bị giải thích cho tôi như nào?"
Bùi Nguyên Minh ném điện thoại lên người Nạp Lan Tuấn Vũ.
Giọng nói lãnh đạm của Nạp Lan Hoàng Chi truyền ra, ông ta lạnh lùng nói: “Nạp Lan Tuấn Vũ, ông không quan tâm phía các cháu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cháu hãy nhớ lấy điều này, tổng giám đốc Bùi là ân nhân của nhà họ Nạp Lan chúng ta!" "Hôm nay cho dù cậu ấy có đánh chết cháu, cháu cũng không được đánh trả!" "Cháu dám động đến nửa sợi tóc của tổng giám đốc Bùi, đích thân ông sẽ giết chết cháu!"
Nói xong, Nạp Lan Hoàng Chi tiếp tục nói với Bùi Nguyên Minh: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện tối hôm nay cậu muốn làm gì thì làm, nhà Nạp Lan chúng tôi sẽ không oan thán một lời nào cả."
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đây là lời Nạp Lan đại sư nói đấy nhé, chốc nữa tôi có ra tay mạnh thì cũng đừng trách tôi."
Nạp Lan Hoàng Chi nói: "Tổng giám đốc Bùi khách sáo rồi, cậu cử việc ra tay, lát nữa tôi sẽ phái người đến dọn dẹp!"
Nghe đến đây, sắc mặt của mọi người xung quanh đều trở nên tái mét.
Ý của câu nói này là, cho dù Bùi Nguyên Minh có giết chết hết đám người ở đây thì Nạp Lan Hoàng Chi đều sẽ giúp anh thu dọn cục diện rối rắm.
Vị này..
Rốt cuộc là ai..
Lại có thể khiến cho một nhân vật lớn như Nạp Lan Hoàng Chi cũng phải khiếp sợ anh.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Nạp Lan Tuấn Vũ lại ngay lập tức thay đổi, một lúc sau, anh ta trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi xin lỗi, ngày hôm nay tôi đã đắc tội với anh rồi” "Mọi chuyện của ngày hôm nay nên dừng lại ở đây thôi, anh và bạn bè của anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.". Truyện Cổ Đại
Tuy nói những lời này ra nhưng trong ảnh mắt của Nạp Lan
Tuấn Vũ vẫn hơi căm phẫn.
Anh ta không cho rằng bản thân Bùi Nguyên Minh ghê gớm đến mức nào, chắc hẳn là quen biết nhân vật lớn nào đó, nhờ vào đấy để áp chế nhà họ Nạp Lan.
- -----------------