"Tốt, rất tốt, ngay cả người đàn bà của tao mà cũng dám đùa gion."
Thanh niên tóc dài mim cười,
"Đã rất lâu rồi tao chưa gặp được người như thế rồi."
Nghe thấy vây, mấy người Phác Tuần Sơn theo bản năng nhìn Phác Đại Đồng, người kia vậy mà dám đi đùa giỡn cô gái nhỏ?
Đây là muốn hại chết mọi người à?
Lúc này cả người Phác Đại Đồng run rẩy, chật vật đi lên trước nói: "Vị tiên sinh này, đó là hiểu lầm.."
"Tao hiểu lầm cái mặt mày à!"
Không đợi Phác Đại Đồng nói hết lời, thanh niên tóc dài đã trực tiếp cẩm lấy một chai bia trong nhảy mắt đập lên đầu anh ta.
"A. "
Tiếng kêu thàm thiết như lợn bị chọc tiết, chai bianát bấy, Phác Đại Đồng kêu thám phủ phục trên mặt đất, đầu rơi máu chảy, cả người co quắp,
Đám người Lý Nhược Nam, Quách An Nhiên nhìn một màn này đều hit khí lạnh, theo bản năng trốn phía sau đám người Phác Tuấn Sơn.
Tuy mọi người đểu ra vẻ trời là nhất tôi là nhi, nhưng thấy cành này, mỗi người đều sợ đến nhũn cả người.
Trịnh Tuyết Dương cũng có vài phần sợ, lúc này theo bản năng núp ở phía sau Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cười với cô, ý bảo không có việc gì.
Trong lúc đó, cho dù là đám người Phác Tuấn Sơn hay là đám người Lý Nhược Nam, đều chi dảm nhìn không dám đi đến can ngăn.
Đơi sau khi thanh niên tóc dài đập năm sáu bình rượu, mắt thấy Phác Đại Đồng sắp không xong.
Phác Tuần Sơn mới sắc mặt tái nhợt tiến lên nói: "Người anh em này, chuyện Phác Đại Đồng làm sai, quả thực hẳn là nên bị xử phạt!"
"Nhưng nếu anh ta đã trả giá thật lớn, chuyện này nền đến đây là chấm dứt chứ?”
Hiến nhiên, Phác Tuan Sơn cũng rất biết chọn thờicơ, nếu như mới đầu đã mở miệng nói thì việc này chắc chắn không thể yên ổn.
Nhưng bây giờ mở miệng thì sẽ có vài phần cơ hội, Mấu chốt nhất là, nếu như anh ta không ra mặt
giúp Phác Đại Đồng, vậy đêm nay anh ta khoác loác mình trâu bò cũng có thể bay mất.
“Bốp..."
Thanh niên tóc dài không nói nhảm, mà là trực tiếp tiến lên tát một cải lên mặt của Phác Tuần Sơn.
Phác Tuấn Sơn bụm mặt lui ra phía sau một bước nói: "Anh không muốn..."
“Bốp..."
Lại một cái tát
Phác Tuấn Sơn kêu thảm thiết nói: "Anh đừng có mà hiếp người quả đáng!"
"Bóp.."
Thanh niên tỏc dài tát thêm cái nữa, thàn nhiên nói: "Khinh người quá đáng?"
“Cậu đây thích ức hiếp mày thì thế nào?"
"Mày còn dám thách thức tạo à?"
"Chuyện có nên bỏ qua hay không, mày nói không tinh, nó nói không tính!""Tao nói mới tính!"
"Ông mày còn chưa nói chuyện, mày còn dám nói
Trong lúc nói chuyện, anh ta không chút khách khí tát thêm mười mấy cái nữa!
Tát đến nỗi trên khuôn mặt đẹp trai của Phác Tuấn Sơn đều là dấu tay đỏ lòm làm hắn ta liên tục lui ra phía sau.
Phác Tuấn Sơn bụm mặt, lúc này về mặt hắn ta giận dữ, chi có thể củi đầu mờ miệng nói: “Người anh em này, tôi là Phác Tuấn Sơn, tôi là quản lý cấp cao của Thượng Tinh tài phiệt ở Đà Nẵng, anh em cho tôi một chút mặt müi!"
"Bốp.."
"Mặt mũi?"
Thanh niên tóc dài lại tát thêm cái nữa.
"Thượng Tinh tài phiệt chúng mày thì có mặt mũi
"Lý Đông Thành bị người đánh chết!" gi?"
"Lý Hàn Thiên tới Dương Thành ngay cả cái rằm cũng không dám đánh!"
"Chúng mày có biết mình đã đắc tội với ai khônghà?"
"Chỉ các loại bắt nạt kẻ yếu gì đó chúng mày, ở tinh Tam Lãng chủng mày còn có thể hoành hành ngang ngược!"
"Tại Dương Thành bọn tao, trước mặt Nap Lan Tuấn Vũ tao thì chúng mày có mặt mũi gi?" Sắc mặt Nạp Lan Tuấn Vũ lạnh lùng, trên mặt đều vẻ khinh miệt.
Phác Tuấn Sơn bụm mặt, về mặt khó coi, cả người run rẩy: "Anh là Nạp Lan Tuấn Vũ của dòng họ Nạp Lan?"
- -----------------