Quỳ xuống hồi lâu thì bấy giờ tử tước Lợi Khắc Tư mới dám chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Bùi Nguyên Minh trong giây lát.
Ông ta chỉ mới nhìn thoáng qua đã sợ đến mức nhanh chóng cụp mắt cúi đầu, run rẩy hỏi.
“Ngài...Ngài không sao chứ?”
Mà những người theo sau Lợi Khắc Tư từ đầu đến cuối đều không có dũng khí ngước mắt nhìn người trước mặt, chỉ tập trung giữ nguyên tư thể, thân thể không ngừng căng cứng, sợ hãi khiếp vía.
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt trả lời.
“Tôi thì có thể gặp chuyện gì chứ! Chỉ có điều, người đến từ đế quốc Ba Tư, quả thật rất hung hăng càn quấy nhỉ! Không chỉ ép buộc vợ tôi đem tập đoàn bán đi, thậm chí còn làm bẩn mất bộ quần áo tôi yêu thích nhất.
Chuyện này khiến tôi băn khoăn mãi, chẳng lẽ đế quốc các người muốn gây hấn với tôi sao?”
“Không không không, ngài đừng nói vậy! Ngài tôn quý đến nhường này, chúng tôi làm sao dám xúc phạm đến! Tuyệt đối không có đâu ạI”
Tử tước Lợi Khắc Tư vội vàng thanh minh, liên tục dập đầu cúi lạy.
“Chuyện này chắc chắn không phải xuất phát từ đế quốc Ba Tư, không chừng có kẻ phản bội muốn quấy nhiều, cố tình làm điều xằng bậy! Tôi nhất định sẽ cho ngài câu trả lời thỏa đáng nhất!”
Vừa dứt lời, Lợi Khắc Tư nửa quỳ nửa ưỡn ngực thẳng lưng, trừng mắt nhìn về phía đám người thuộc tập đoàn tài chính Phong Phú, quát ầm lên.
“Là ai? Là ai trong số các người dám ép phu nhân tôn quý bán đứt tập đoàn? Là ai dám làm bẩn quân áo của ngài ấy?”
Mà những người quỳ phía sau lưng tử tước Lợi Khắc Tư đều đồng loạt nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vô cùng hung hăng lặp lại lời của ông.
“Là ai?”
Lời này nghe vào tai khiến tất cả có lỗi giác rằng bọn họ vừa phạm phải một tội tày trời, không thể nào dung thứ được.
Tầm mắt mọi người bất tri bất giác đêu hướng về phía Ngải Địch.
Hai mắt Lợi Khắc Tư lóe lên ánh nhìn tức giận, suýt thì ngã chổng vó trên mặt đất.
Ông chống tay vào đầu gối lấy thế đứng dậy, nhanh như cắt dùng sức kẹp chặt lấy cổ Ngải Địch, sau đó giáng vào mặt đối phương một bạt tai.
“Tôi đã nói với tập đoàn tài chính Phong Phú các người bao nhiêu lần rôi, đến Đại Hạ kinh doanh thì phải tuân theo quy tắc ở nơi này! Lại còn dám đem cái thể chế ở đế quốc chúng ta đến đây càn quấy! Các người muốn tìm đường chết thì cũng đừng lôi người khác theo mình!”
Bốp! Bốp! Bốp! Lợi Khắc Tư vung tay đấm đá, sử dụng quyền cước liên tục, cho đến khi Ngải Địch gần như ngất đi ông mới thở hổn hến chịu ngừng ta.
Mà Ngải Địch lúc bấy giờ nằm trên mặt đất, chẳng biết cậu ta đã bị đánh gãy bao nhiêu cái xương sườn.
Giờ phút này Ngải Địch khó mà tin được, gia tộc cậu ta và gia tộc của Lợi Khắc Tư chính là trí kỉ thân giao, Lợi Khắc Tư xem như người anh lớn.
Mà người anh lớn này, ngày thường hết lòng bảo vệ Ngải Địch, hiện tại lại đánh cậu ta đến mức suýt chết.
Ngải Địch chẳng tài nào hiểu được nguyên nhân rốt cuộc do đâu mà ra!
- -----------------