Lúc này Trịnh Tuyết Dương đành mau chóng đuổi theo bước chân của Chu Cường.
Cô lên tiếng: "Lãnh đạo Chu, mong anh đừng để tâm, bằng không thể này, tối nay tôi sẽ sắp xếp một bữa tiệc mời anh nhé.
Còn về việc tiếp sau đây chúng tôi nên làm thể nào thì tôi vẫn mong anh sẽ cho chúng tôi chỉ thị" Gương mặt Chu Cường hiện lên nụ cười của kẻ thắng cuộc, quả nhiên Trịnh Tuyết Dương đã mắc câu rồi.
Lúc này, Chu Cường lộ ra vẻ mặt nghĩ ngợi cho Trịnh Tuyết Dương, nói: "Thể này đi, tôi phụ trách giám sát mảng này của các cô.
Các cô mời tôi ăn uống, nếu để người có dã tâm biết được, ngược lại sẽ gặp phiền toái.
Vừa hay tối nay tôi có một buổi tiệc lớn, những người tham dự đều là các lãnh đạo về hệ thống bất động sản và giới nhà giàu mới nổi trong ngành kiến trúc tại Dương Thành chúng ta.
Nếu như tổng giám đốc Trịnh không để tâm thì đi tham dự buổi tiệc này cùng tôi nhé!" Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Đã là một buổi tiệc của ngành bất động sản, có thể tham gia đương nhiên là chuyện tốt đối với tập đoàn Emgrand.
Cô lập tức củi đầu nói: "Cảm ơn sự chiếu cố của lãnh đạo Chu, tối nay tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ."
“Được, tôi sẽ đợi cô ở đó."
Nói xong, Chu Cường gửi cho cô địa chỉ và số điện thoại rồi quay người rời đi.
Đi tới xe của mình, Chu Cường mau chóng gọi một cuộc điện thoại, cho dù có cách nhau qua điện thoại nhưng anh ta cũng kính cẩn nói: "Anh Ngải Địch, tôi đã làm xong việc anh dặn dò rồi.
Tối nay, người phụ nữ đó sẽ đến buổi tiệc."
"Tốt lâm, anh làm rất tốt."
Ở đầu bên kia điện thoại, Ngải Địch của tập đoàn tài chính Phong Trạch nheo mắt: “Như đã hứa, tôi sẽ chuyển năm mươi van còn lại vào tài khoản anh đã chỉ định.
Tối nay tôi còn cần anh phối hợp với tôi cho tốt, tôi phải khiến người phụ nữ đó cam tâm tình nguyện giao nộp tập đoàn Emgrand cho tôi!”
Chu Cường vô cùng nịnh nọt: "Có anh Ngải Địch ra tay, mọi thứ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Ngoài ra, tôi còn có một yêu cầu quá đáng, không rõ anh Ngải Địch có thể bằng lòng hay không" “Nói đi!”
Ngải Địch lạnh lùng nói.
Chu Cường mặt dày nói: “Anh Ngải Địch, người phụ nữ này xinh đẹp quá, tối nay lúc anh ăn thịt có thể chừa cho tôi uống canh không.."
"Không thành vấn đề.."
"Ha ha ha.."
Hai người qua điện thoại cùng phát ra tiếng cười ngầm trong lòng, vô cùng độc ác và hèn hạ.
Tại vườn hoa Hoàng Gia, Trịnh Tuyết Dương vừa chọn trang phục dạ hội vừa nói với Bùi Nguyên Minh: "Chồng ơi, tối nay có một buổi tiệc của ngành bất động sản Dương Thành.
Anh đi tham gia cùng em nhé! Quen biết được thêm vài người thì cũng có lợi cho sự nghiệp của anh sau này" T Vừa hay Bùi Nguyên Minh cũng rảnh rỗi, anh gật đầu nói: "Được, anh đi cùng em”
Trịnh Tuyết Dương lại nói: “Vây anh đi thay bộ đồ khác nhé?" "Không sao."
Bùi Nguyên Minh lắc đầu.
Anh không thích mặc âu phục vì cử động không tiện.
Thấy Bùi Nguyên Minh từ chối, Trịnh Tuyết Dương cũng chẳng ép buộc, dù gì thì đây cũng không phải dịp gì trang trọng lam.
Vào sáu giờ tối, tại khách sạn Quân Tử ở Dương Thành, đây là nhà hàng chuyên dụng cho giới thương nghiệp.
Thông thường, chi khi nào cần bàn chuyện làm ăn mọi người mới đến đây dùng bữa bởi vì ở đây tuỳ tiện ăn một bữa cũng là cả tháng lương của người bình thường.
Hơn nữa, ngành bất động sản vẫn luôn là ngành nghề kiếm được tien, có thể ăn uống ở đây là chuyện đương nhiên.
Trước cổng nhà hàng lúc này có vài người đàn ông mặc âu phục đi giày da đang đứng đợi.
Trông thấy chiếc Bentley của Trịnh Tuyết Dương đi tới, mọi người đều lần lượt tiến đến Quãng thời gian này cái tên Trịnh Tuyết Dương trên thị trường bất động sản cũng coi như là có chút danh tiếng.
Cô vừa xinh đẹp vừa có năng lực, hơn nữa lại nằm giữ quyền hành của tập đoàn Emgrand.
Những người được gọi là nhà giàu mới nổi trong giới bất động sản lúc này đương nhiên đều muốn cậy nhờ CÔ.
- -----------------