Bùi Nguyên Minh quay đầu liếc mắt nhìn Chân Ngọc Thụ một cái, nhíu mày nói: “Anh lại là dễ cây hay sao? Anh không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với vợ của mình sao? Anh đến chỗ mát mẻ bên kia mà ngôi chờ đi."
"Anh..
”
Chân Ngọc Thụ bị Bùi Nguyên Minh nói, anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Chu Ngọc Thụ đứng lên, nhìn Bùi Nguyên Minh cười lạnh nói: "Hai người nói đi, tôi chờ hai người nói xong lời di ngôn thì tôi sẽ tiễn hai người đi một đoạn đường."
"Không, tạm thời tôi phải giữ lại cái mạng nhỏ, để anh tận mắt nhìn thấy tôi ngủ với vợ anh, sau đó tự tay tôi tiên anh đi một đoạn đường."
Vẻ mặt Chân Ngọc Thụ nhìn Bùi Nguyên Minh đầy khinh thường.
Anh ta cũng không muốn bỏ qua Bùi Nguyên Minh dễ dàng như vậy.
"Bốp..."
Bùi Nguyên Minh trở tay tát thẳng một cái tát trên mặt của Chân Ngọc Thụ.
Không những thế, Bùi Nguyên Minh còn dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người mà lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ anh là loại người như thế nào!" "Nhưng anh hãy nhớ cho ki" "Chỗ này là Dương Thành, nếu là rông thì anh cũng phải ngoan ngoãn cho tôi vuốt, còn nếu là hổ thì anh cũng phải nằm sấp xuống thuần phục cho tôi!”
"Còn có, nếu anh dám dọa sợ đến vợ của tôi.
Tôi cho anh thời gian là ba giây nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi vợ tôi" "Nếu không cái mạng nhỏ này của anh sợ là phải bỏ lại ở chỗ này: "Láo xược!" Lúc này, Chân Ngọc Thụ tức giận nắm chặt tay lại.
Một đám người của Chân Ngọc Thụ đều rút dao trên thắt lưng ra bọn họ một đám đều trực tiếp rút súng được giắt bên hông ra, bọn họ chỉ súng thẳng vào người Bùi Nguyên Minh, chỉ cần Chân Ngọc Thu mở miệng ra lệnh một tiếng thì tất cả bọn họ sẽ trực tiếp nổ súng.
"Bọn họ xong đời rồi!" Lúc này, một đám quản lý cấp cao của tập đoàn Emgrand đều bị dọa sợ hết hồn.
Mấy người bọn họ không thể ngờ được, Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên ở rể nhà vợ cũng dám cho Chân Ngọc Thụ một cái tát.
Bùi Nguyên Minh là đang muốn tìm chết sao! Điều quan trọng là cho dù Bùi Nguyên Minh có muốn chất thì dưới tình huống như thế này còn muốn kéo thêm mấy người xuống làm đệm lưng cho anh.
Khi nghĩ đến điều này, những nhà quản lý cấp cao không khỏi cảm thấy khóc ra nước mắt.
Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt anh càng ngày càng lạnh lùng.
Vũ khí như súng ở trong nước là một thứ được kiểm soát rất chặt chẽ.
Người bình thường chắc chắn không thể có súng được.
Nhưng nhà họ Chân ở Thủ Đô lại kiêu ngạo đến mức dám mang súng theo bên người như thể.
Người nhà họ Chân làm như vậy đúng là không coi luật pháp của đất nước này ra gì.
Bùi Nguyên Minh nhớ đến những người quân
- -----------------