Khu ngoại thành Dương Thành.
Trong một nhà kho phế liệu.
Trịnh Tuyết Dương và thư ký của cô bị trói trong góc.
Sáng nay, các cô ấy giữa đường đi tập đoàn Đế Hào đã bị người ta chặn lại, đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Người mà Ngô Kim Hổ sắp xếp để bảo vệ các cô đã bị giải quyết một cách lặng lẽ, cho nên lúc này ngay cả Ngô Kim Hố cũng không có tin tức gì.
Bên ngoài nhà kho, lúc này có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang ngồi đó, trên người thở ra một luồng khí lạnh, trông hắn ta giống như một người lính đã từng xông pha trận mac. Lúc này hắn ta đang uống vodka, thỉnh thoảng nhìn lại Trịnh Tuyết Dương và thư ký của cô. "Hai cô gái này cũng không tồi, nhưng tiếc là bây giờ không cho tôi ra tay, nếu không, hiện tại ông đây đã thấy khá hơn rồi!" Tên này xúc động nói.
Quản gia nhà họ Thanh là ông chủ trước mắt của hắn ta, trước mặt cái vị kia, hắn nhất định không dám làm chuyện xăng bậy.
Nghe những lời này, Trịnh Tuyết Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, miễn là những người này không động đến các cô, hết thảy đều vẫn còn có đường sống trở về.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một vài người đàn ông tóc vàng bước vào.
Những người đàn ông này đều nhìn Trịnh Tuyết Dương với ánh mất thèm thuồng, trên mặt bọn họ đều là biểu hiện thèm chảy nước miếng. “Lão Đại, tôi đã sớm nghe nói đến, phụ nữ của Đại Hạ xinh đẹp quyến rũ không gì sánh được so với những phụ nữ xấu xí của chúng ta bên kia. Có thể vui vẻ chút được không?"
Người dẫn đầu lạnh lùng nói: "Tụi bây đã quên mệnh lệnh của quản gia rồi sao? Không thể động vào hai người phụ nữ này cho đến khi mọi chuyện xong xuôi” "Đợi mọi chuyện kết thúc, hai người phụ nữ này sẽ là đồ chơi của chúng ta." Gã gã da trắng cười nói: “Lão Đại, tôi nghe nói người phụ nữ này người tình bí mật của Thế Tử Minh đó!" "Thể Tử Minh, đó là người đứng đầu Đà Nẵng! Có thể cùng người phụ nữ của anh ta chơi đùa, đây là chuyện rất vinh quang nha!" "Tôi nghĩ chúng ta nên tranh thủ thời gian này mà ra tay, bằng không, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội đâu."
Nghe những lời này, vẻ mặt của tên dẫn đầu gã da trắng hơi ngưng tụ lại, hắn ta nhìn lên nhìn xuống Trịnh Tuyết Dương, trên mặt đầy ẩn ý.
Đối với hắn mà nói, có thể ở trên người phụ nữ của nhân vật lớn như vậy là một chuyện rất hãnh diện.
Nhưng vấn đề là, hiện tại quản gia nhà họ Thanh không có mệnh lệnh, hắn cũng không dám làm chuyện bậy bạ.
Đúng lúc này, một bóng người tập tễnh bước vào, toàn thân quấn bằng, chống gậy, lúc này chỉ lộ ra một bên mắt. Và khi ánh mắt anh ta rơi vào Trịnh Tuyết Dương, trong mắt anh ta hiện lên sự hận thù.
Lúc này, anh ta chua chát nói: "Boss Edward, nếu anh có hứng thú với người phụ nữ này thì cứ lên đi, quản gia bên kia tôi sẽ giải quyết."
Edward lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó đột nhiên bước lên phía trước, tát một cái lên khuôn mặt băng bỏ kia, đánh anh ta ngã xuống đất, cười lạnh nói: “Thằng xấu xa, mày chỉ là một kẻ thấp kém mà cũng dám chuốc mê ông đây há?" "Nếu bây giờ cô ấy xảy ra chuyện gì, quản gia sẽ phế bỏ tao luôn!"
Nghĩ đến thủ đoạn của quản gia nhà họ Thanh, Edward khéo rùng mình một cái.
Hắn ta không dám lộn xộn khi không có lệnh.
Người đàn ông băng bó đau đớn trên mặt đất lúc này, nhưng anh ta vẫn không ngừng nói: "Boss Edward, tôi chỉ đang nghĩ thay anh thôi. Nếu anh không muốn thì cứ coi như tôi chưa nói bất cứ điều gì."
Sau đó, người đàn ông băng bó kín mặt bước ra khỏi nhà kho, anh ta cẩn thận tháo băng quấn trên mặt.
Trịnh Trí Dụng!
Anh ta đã ở trong khu cẩm địa sau núi của nhà họ Chân ở Thủ Đô vài tháng và cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra mặt.
Trải nghiệm bên trong khiến anh ta không thể chịu đựng nổi khi nghĩ lại, thậm chí còn trở thành một kẻ vô dụng.
Mà lần này đến Dương Thành, điều anh ta nghĩ đến là làm sao để trả thù Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương.
Bởi vì hai người này đã làm cho anh ta suy sụp đen mức này.
- -----------------