Toàn bộ vắng lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không một ai dám lên tiếng nói gì cả. “Bộp bộp bộp...”
Trong sự im lặng vô biên, bỗng duỗi tay ra vỗ vài cái, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Người vỗ tay là Thanh Tam Gia.
Ông ta nhìn Nạp Lan Hoàng Chi từ trên xuống dưới, vẻ mặt lạnh lùng u ám.
Ngay lúc này, đến bản thân ông ta cũng cảm thấy không thể tin được.
Ông ta vốn tướng rằng, sau khi đến Dương Thành, chắc chắn có thể nhất hô trăm ứng, ai nấy đều phải quỳ trên nền nhà.
Nhưng không ngờ, đến Dương Thành chưa được một ngày, thì đã có nhiều người không sợ chết quanh quẩn trước mặt mình, người này đến người khác.
Bùi Nguyên Minh không biết sống chết!
Thế Tử Minh không biết điều!
Đến Nạp Lan Hoàn Chi cũng dám không nể mặt?
Lúc này, Thanh Tam Gia cười, cười một cách uy nghiêm đáng sợ, cười một cách tuỳ ý, cười một cách khiến người ta son gai ốc.
Sĩ diện à!
Sĩ diện nhiều năm của Thanh Tam Gia, không ngờ hôm nay lại bị giẫm đạp chà đạp dưới đất! Căm phẫn!
Thanh Tam Gia lúc này, chì còn có sự căm phần vô biên. Ông ta, muốn giết người!
Tiếng cười nham hiểm u ám vang lên, Thanh Tam Gia lạnh lùng nói: “Xem ra, nhà họ Thanh nước Mỹ chúng tôi đã lâu không thể hiện thực lực, cho nên thế giới này đã quên mất, thực lực hùng mạnh của nhà họ Thanh nước Mỹ chúng tôi rồi!” "Không dám! Chúng tôi không dám!"
Không ít người có mặt ở đấy suýt chút đã quỳ xuống đất. Thanh Tam Gia không quan tâm đến những người này, và cười nói: “Quản gia, xem ra chúng ta phải làm chút gì đó, để mọi người biết được, phong cách làm việc của nhà họ Thanh nước Mỹ chúng ta rốt cuộc là như thế nào!"
Thanh quản gia mặc bộ áo đuôi nhạn, lúc này lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói: "Tam Gia xin hãy yên tâm, lão nô sẽ sắp xếp những người này một cách rõ ràng!"
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, tất cả mọi người đều doạ đến ngồi phịch dưới đất.
Thanh Tam Gia bực tức rồi! Ngay cả Nạp Lan Hoàng Chi, người chống đối trực diện với
Thanh Tam Gia cũng thấy có chút sợ hãi.
Ông ta đúng là lựa chọn Bùi Nguyên Minh không chút do Nhưng ông ta lại sợ đêm nay bản thân sẽ không thể ra khỏi dư. nhà tổ họ Thanh.
Bây giờ chỉ có thể đánh cược, ở ngay trước mặt Dương Định Quốc, Thanh Tam Gia sẽ không dám giết người. Nếu không, mạng sống già này của ông ta sẽ phải bàn giao đây.
Nhưng Nạp Lan Hoàng Chi không thấy hối hận, bởi vì lựa chọn sát cánh cùng Thanh Tam Gia, thì đó mới là con đường thực sự tìm đến cái chết.
Lúc này, mọi người nhà họ Thanh đều cáo mượn oai hùm, lạnh lùng lên tiếng. "Các người này, đúng là không biết điều, con hổ không ra oai, thì các người tưởng là mèo bị bệnh à?" "Thanh Tam Gia là người gì, các người đến nước Mỹ tìm hiểu xem, Tam Gia nhẹ nhàng nói chuyện với các người, các người không chịu, đúng là muốn đợi Tam Gia ra tay, mới biết từ chết viết như thể nào sao?"
Người nhà họ Thanh đều lần lượt chế nhạo, nhìn Nạp Hoàng chi với ánh mắt đầy vẻ châm chọc và tham lam.
Trong mắt họ, nhà họ Nạp Lan lựa chọn tập đoàn Thiện Nhân là một chuyện tốt đấy! Điều này có nghĩa là, sau khi xong chuyện, người chia một phân cũng ít đi, của cải lại có thể được chia nhiều hơn!
Ha ha ha!
Những người nhà họ Thanh ở Dương Thành, suýt chút nữa là đã cười thành tiếng rồi.
Thanh Tam Gia nhìn mồ hôi lạnh trên trán của Nạp Lan Hoàng Chi, ông ta bước tới, đưa tay phải ra vỗ nhẹ vào mặt của Nạp Lan Hoàng Chi, cười nhạt và nói: “Nạp Lan Hoàng Chi, ông không cần phải sợ!” "Đêm nay, tôi sẽ không giết ông, bởi vì chưa phải lúc” "Tôi muốn ông chính mắt nhìn thấy, bởi vì một sự lựa chọn của ông, nhà họ Nạp Lan của các người sẽ làm thế nào từng bước một tiến về vực thảm của sự huỷ diệt!” “Tôi sẽ khiến ông quỳ trước mặt tôi, thừa nhận rằng mình đã sai, cúi đầu cầu xin tôi tha cho nhà họ Nap Lan của các người!” "Đến lúc đó, tôi sẽ làm cho ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” "A ha ha ha."
- -----------------