Dương Định Quốc chăm chú nhìn Thanh Tam Gia, chậm rãi nói: “Thanh Tam Gia, tôi biết ông đến đây thay mặt cho nhà họ Thanh ở Texas nước Mỹ.” "Texas nước Mỹ, luôn có mối quan hệ hợp tác hữu nghị với Dương Thành chúng tôi." "Vì lý do này, tôi muốn khuyên ông một câu." "Quỳ gối xin lỗi, sau đó thu dọn đồ đạc trở về nước Mỹ, cả đời cũng đừng trở về Đại Hạ nữa.” "Bởi vì, người đó là người mà ông không thể đụng chạm được đâu!" Lời nói này của Dương Định Quốc, khiến cho mọi người ở đấy đều sửng sở.
Cái gì gọi là quỳ gối xin lỗi, rồi sau đó cút về nước Mỹ? "Không sai, ý kiến của chúng tôi cũng giống như của ông Quốc vậy!" "Dương Thành không đơn giản như những gì mà nhà họ Thanh nước Mỹ đã nghĩ, tôi khuyên Thanh Tam Gia tốt nhất là nên xin lỗi rồi rời khỏi, để không bị mất mát ở đây, chúng tôi cũng khó giải thích với nước Mỹ."
Các quan chức cấp cao khác trong chính phủ Dương Thành lúc này đều lần lượt lên tiếng.
Nạp Lan Hoàng Chi nói với vẻ mặt sâu hiểm khó dò: “Thanh
Tam Gia, có những chuyện, biết rõ không thể chống lại mà rút lui, đó là chí lý chứ không phải hèn nhát!” Cuối cùng, Hồng Nhân Tổ cũng nghiêm nghị nói: "Mọi người nói không sai, Thanh Tam Gia, cái người mà ông nhắc đến, ông không thể chống lại đâu!"
Những người này, đại diện cho gần như giới thượng lưu của Dương Thành.
Lúc này, họ đều trăm miệng một lời, khiến cho tâm hồn của những người khác vô cùng chấn động.
Trước đó, họ không dám lên tiếng nói như vậy.
Nhưng thái độ vừa nãy của người đó đã quá rõ ràng rồi.
Muốn nhà họ Thanh nước Mỹ quỳ gối xin lồi, sau đó cút đi! Vào lúc này, những người này đương nhiên là muốn thuyết phục Thanh Tam Gia.
Bởi vì, đây là lòng tốt.
Họ không hi vọng rằng Thanh Tam Gia sẽ chết ở Dương Thành, đây không phải chuyện tốt lành gì cho Dương Thành. Nhưng vấn đề là, họ không dám đi thuyết phục người đó, nên lúc này chỉ có thể thuyết phục Thanh Tam Gia. Thanh Tam Gia vô cùng kinh ngạc, lúc này nhìn những người có mặt ở đấy với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là một Thế Tử Minh mà thôi, sao ông ta lại không chống lại được?
Đùa gì vậy?
Theo sự hiểu biết của Thanh Tam Gia, cả cái Đà Nẵng này, chỉ có một người là ông ta không thể gây hấn được thôi, đó chính là Tổng giáo đầu hết sức bí ẩn kia!
Còn Thế Tử Minh thì là gì chứ?
Lại dám bắt ông ta quỳ? “À, tôi hiểu ý của các người rồi!"
Bỗng nhiên, Thanh Tam Gia nở ra một nụ cười lạnh lùng. Những người có mặt ở đây đều đại diện cho giới thượng lưu của Dương Thành, và hiển nhiên cũng là đại diện cho lợi ích của Dương Thành.
Bây giờ nhà họ Thanh nước Mỹ hào hùng mà đến, rõ ràng là muốn ăn mất thị trường của Dương Thành.
Và làm như vậy, chắc chắn là sẽ đụng đến lợi ích của những người có mặt ở đây.
Vì vậy, những người này mới cổ tình dùng Thể Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân để đè ép ông ta, buộc ông ta rời khói Dương Thành. Ngôn Tình Hài
Thật nực cười làm sao! Thật ngây thơ làm sao!
Thủ đoạn nhỏ này trong mắt của một Thanh Tam Gia đa mưu, chính là múa rìu qua mắt thợ mà.
Hơn nữa, với sự liều lĩnh của nhà họ Thanh nước Mỹ mà nói, Thanh Tam Gia lại muốn thử xem, ở Đà Nẵng ngoại trừ Tổng giáo đầu ra, còn ai dám gây hấn với mình! này!
Ông ta không chỉ muốn lấy Dương Thành miếng bánh nhỏ
Ngay cả Đà Nẵng miếng bánh lớn này, ông ta cũng không có ý định bỏ qua!
Tập đoàn Thiện Nhân, ông muốn trừ khử đi! Thế Tử Minh, ông ta muốn giết đi!
Bùi Nguyên Minh, chac chăn là sẽ chết không có đất dung thân!
Thanh Tam Gia đã đến rồi thì cho dù các vị thần phật có đến cũng đừng mong có thể ngăn cản được ông ta.
Nghĩ đến điều này, Thanh Tam Gia lạnh lùng nhìn mọi người, dùng giọng điệu ẩn chứa sát khí nói: “Lời của mọi người, tôi đều đã nghe thấy, nhưng, tôi cũng có một câu muốn nói với tất cả mọi người ở đây!" "Đêm nay, chủ đề của dạ tiệc chỉ có một!" “Đó chính là bắt đầu từ khoảnh khắc này, nhà họ Thanh nước Mỹ của ta chính thức bước vào Dương Thành, miếng thịt thị trường Dương Thành này, ta Thanh mỗ ăn chắc rồi!” "Những người đồng ý đi theo ta, bày tỏ ý định, sau này tôi ăn một miếng thịt, thì các người sẽ uống một ngụm canh!”
- -----------------