Ngay lúc Trịnh Tuyết Dương có chút dao động thì các giám đốc điều hành cấp cao ở phía sau đột nhiên tách ra.
Sau đó bóng dáng của Bùi Nguyên Minh xuất hiện: "Vợ à, đã đến giờ tan làm rồi."
Vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, đám người nhà họ Thanh nhất thời đều tức run lên.
Bởi vì bọn họ biết, thằng nhãi Bùi Nguyên Minh này đến nhất định là có ý đồ xấu.
Có thể nói, chỉ cần Bùi Nguyên Minh tới thì chính là không có chuyện tốt. “Tuyết Dương, cùng bà ngoại nói chuyện đi, chúng ta là máu mủ tình thâm mà!" "Nó cùng lắm chỉ là một thằng con rể tới nhà ở rể, không liên quan gì đến chuyện này."
Giờ phút này, bà cụ Thanh Kiều vô thức định kéo ống quần của Trịnh Tuyết Dương. Nhưng Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp chặn lại.
Sau đó cầm lấy tay Trịnh Tuyết Dương, thản nhiên nói: “Em đã quên trước đây những người này đã đối xử với em như thế nào rồi ư? Em cho rằng bọn họ thực sự nhớ tới tình thân ư? Bọn họ đơn giản là coi trọng tập đoàn Đế Hào ở trong tay em mà thôi." “Không có tiền, trong mắt bọn họ, em chẳng là cái thá gì cả." "Em..."
Trịnh Tuyết Dương cắn môi, cô hiểu rõ ý của Bùi Nguyên Minh, nhưng cô vẫn có chút do dự. "Nhà họ Thanh đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta từ lâu rồi, họp báo cũng đã tổ chức rồi, loại chuyện này có thể lật lọng không thành?" "Tuyết Dương, bây giờ cho dù em có cho bọn họ nhiều tiền hơn nữa thì bọn họ cũng không biết ơn em đâu!" "Bọn họ sẽ chỉ cảm thấy em đang dùng tiền để sỉ nhục bọn họ, thậm chí có không ít người còn không muốn lấy, những khuất nhục mà bọn họ phải chịu đựng hôm nay, ngày sau bọn họ sẽ trả lại cho em gấp trăm nghìn lần!"
Bùi Nguyên Minh quá biết tâm tư của những người nhà họ Thanh này, không biết báo ân, càng không biết đến tình thân.
Điều quan trọng nhất là, đám người này đều là những con sói mắt trắng, cho dù có giúp bọn họ thì bọn họ cũng sẽ quay lại cắn cho một phát.
Nghe thấy những lời của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Sau đó cô liền xoay người không nhìn đám người nhà họ Thanh nữa, chuẩn bị cùng Bùi Nguyên Minh rời đi.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương vốn dĩ đã có mấy phần dao động cứ như vậy bị thuyết phục, đám người nhà họ Thanh đều rất gấp gáp. "Bùi Nguyên Minh, mày có ý gì! Mày đang phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Thanh chúng tao!"
Thanh Quốc Lai từ dưới đất nhảy dựng lên, một phát túm lấy cổ áo Bùi Nguyên Minh tức giận hét lên. "Chát!"
Bùi Nguyên Minh tát một phát vào mặt Thanh Quốc Lai khiến anh ta bị đánh cho lảo đảo lùi về sau vài bước.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, không nói cái gì mà quay người muốn rời đi.
Thanh Quốc Lai bụm mặt, giờ phút này vẻ mặt anh ta dữ tợn, một lúc sau lại cười nhạo nói: “Bùi Nguyên Minh, mày rất đắc ý đúng không? Mày dám đánh tao đúng không?" “Nếu mày đã đắc ý như vậy, tao sẽ nói cho mày biết một chuyện quan trọng!" “Mày biết Trịnh Tuyết Dương làm sao trở thành tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào không?" "Mày biết không?" Một đám người nhà họ Thanh cũng đều phối hợp chất vấn. "Chính là cắm sừng thằng con rể tới ở rể là mày đó!"
Thanh Quốc Lai chỉ vào Bùi Nguyên Minh, liên tục cười nhạo. "Chắc thằng bỏ đi mày không biết đâu nhỉ? Tại sao Trịnh Tuyết Dương co sthere trở thành Tổng giám đốc của tập Đoàn Đế Hào, trở thành chủ nhân mới của nó?" "Mày cho rằng tất cả là dựa vào thực lực của cô ta sao? Không! Mày sai rồi! Tất cả là do cô ta cắm sừng mày đó!" "Thanh Nhãi mày xanh từ đầu đến chân! Tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình mày là không biết!" "Mày cho rằng chúng tao đuổi con đĩ Trịnh Tuyết Dương này ra khỏi nhà là vì tiền của cô ta ư?" "Mày sai rồi! Nhà họ Thanh chúng tạo đơn thuần là cảm thấy cô ta chính một sự sỉ nhục! Cô ta sỉ nhục gia giáo của nhà họ Thanh chúng tao!” "Con đĩ không biết xấu hổ, cha mẹ mày có biết mày ngày ngày ở bên ngoài bán thân không?”
Giờ phút này, người nhà họ Thanh dưới sự dẫn đầu Thanh Quốc Lai, tất cả đều đứng dậy, lớn tiếng mắng nhiếc cùng lăng mạ.
Dù sao thì cũng đã trở mặt với nha, bọn họ cũng không quan tâm nữa.