Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1156



Theo như cái nhìn của Lý Minh Tuấn thì Bùi Nguyên Minh này vừa nhìn đã thấy chính là loại người nghèo kiết xác, chẳng có tí tư cách đứng bên cạnh Trịnh Tuyết Dương nào.

Trịnh Tuyết Dương không để ý tới sắc mặt của Lý Minh Tuấn, cô hơi tò mò nói: "Thầy Tuấn, hiện tại thầy đang làm việc ở đây sao?"

Nghe vậy, Lý Minh Tuấn nhẹ nhàng cười, có chút tự mãn nói: "Đúng vậy, tôi vừa được đề bạt lên làm giám đốc của khu du lịch này. Đây là danh thiếp của tôi."

Nói xong, Lý Minh Tuấn đưa cho mỗi người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương một tấm danh thiếp.

Trịnh Tuyết Dương cầm lấy danh thiếp xem xét vài lần, khách sáo nói: "Thầy Tuấn, bây giờ thầy làm ăn khẩm khá nhi, trong số các thầy cô hồi đó thì thầy là tốt nhất đấy."


Nghe được lời khen của Trịnh Tuyết Dương, cả người Lý Minh Tuấn lâng lâng, lúc này mới khiêm tốn nói: "Nói thật ra thì những người như chúng tôi cũng chỉ là giai cấp công nhân mà thôi, lương hàng năm của chúng tôi không tới ba mươi lăm tỷ, không thể so sánh với những dòng họ lớn như nhà em. "À đúng rồi, ngại quá, Tuyết Dương." "Tôi quên mất, mấy ngày trước tôi mới xem tin tức, thấy bảo là công ty của em hiện tại đã giao cho nhà họ Thanh, hơn nữa nhà họ Thanh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với em rồi." "Haiz, Tuyết Dương, dù gi năm đó em cũng là một cô gái da trầng mặt xinh thân hình đẹp lại nhiều tiền có tiếng trong trường chúng ta, chính là một nhân vật cấp nữ thần, sao có thể bị đối xử như vậy chứ?" "Theo tôi thấy thì là do em vớ phải thẳng chồng vô dụng này." "Chỉ cần thắng cha này có tí năng lực thì giờ phút này nó đã giúp được em rồi." 

Sau khi Lý Minh Tuấn nói lời này, gã ta thấy Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh không nói gì.

Gã ta cười nhìn Bùi Nguyên Minh: "Người anh em này, đàn ông, tôi có lòng tốt khuyên cậu một câu." đều là "Cậu là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông trưởng thành mà bám váy vợ không thấy xấu hổ sao?" "Là người đàn ông thì nên có lòng tự trọng." "Cậu nên biết điều một chút, ly hôn với Trịnh Tuyết Dương, đừng trì hoãn tương lai tốt đẹp của em ấy"

Lý Minh Tuấn bày ra vẻ mặt đau khổ mà nói, như thế Bùi Nguyễn Minh không chịu rời khỏi Trịnh Tuyết Dương là một sai lầm vô cùng lớn vậy.

Bùi Nguyễn Minh không đổi sắc mặt, mở miệng nói: "Đây là thầy Tuấn Minh Tuấn đúng không?" "Làm giáo viên, thảo nào lại thích dạy học và dạy đời người ta the." "Vậy thì thầy Tuấn có thể cho tôi lời khuyên xem, nếu tôi không xứng với Tuyết Dương thì ai có thể xứng với cô ấy?"

Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.

Nhưng hai mắt Lý Minh Tuấn lại sáng quảc như đèn pha ô tô. 


Có hi vọng rồi!

Xem ra thắng cha này cũng biết tự mình không ổn nhỉ? Chỉ cần có thể đá bay thắng cha này đi, cơ hội tốt sẽ rơi vào tay minh.

Cùng với suy nghĩ này, Lý Minh Tuấn trực tiếp nắm bắt lấy cơ hội "ngàn năm có một" này, nhìn Trinh Tuyết Dương, trên mặt lộ ra vẻ trìu mến: "Tuyết Dương, em có nhớ năm đỏ tôi đã nói gì khi tỏ tình với em không?" "Tôi đã nói rồi, cho dù là mười năm, một trăm năm, một nghìn năm, mười nghin năm tôi cũng chờ em. Mà tôi cũng đã thực hiện lời hứa của mình, tôi vẫn luôn độc thân." "Bây giờ chỉ cần em gật đầu một cái, tôi sẽ cưới em về nhà ngay, hiện tại bản thân tôi có tài sản mấy chục tỷ, ở Dương Thành có mấy căn nhà, hoàn toàn xứng với em."

Lời này của Lý Minh Tuấn nói ra cực kỳ buồn nôn, cả người Trịnh Tuyết Dương nổi hết cả da gà.

Lúng túng, cực kỳ lúng túng.


Đã là thời đại nào rồi, còn có người tỏ tình bằng cách này nữa ha?

Nhưng vẻ mặt lúng tùng của Trịnh Tuyết Dương trong mắt Lý Minh Tuần chính là đang xấu hổ.

Người đàn ông cười tủm tỉm thì không phái cái gì tốt đẹp cả.

Phụ nữ mà đỏ mặt là trong lòng đang nghĩ đến chồng. Có hi vọng, có hi vọng rất lớn đây. Lúc này, Lý Minh Tuấn vô cùng hưng phấn, trong mắt tràn đầy ý xâm lược, nóng lòng muốn ăn sạch Trịnh Tuyết Dương.



DMCA.com Protection Status