Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện.
Nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt của những người nhà họ Thanh đang diễu võ dương oai ở đại sảnh của tập đoàn Thiện Nhân,
Bùi Nguyễn Minh có hung hăng càn quấy thì đã sao nào?
Trước mặt nhà họ Thanh, anh chỉ là một thằng em trai mà thôi! Vào lúc này, không phải là đang ngoan ngoãn cút ra đây hay sao!
Những người nhà họ Thanh lúc này đều có biểu hiện như đã nằm chắc phần thắng trong tay.
Theo quan điểm của bọn họ, hành vi hung hãng càn quấy ở tập đoàn Thiện Nhân vừa rồi chính là để ép buộc Bùi Nguyên Minh và
Trịnh Tuyết Dương ra ngoài. Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán bây giờ Bùi Nguyên Minh phải ngoan ngoãn ra đây rồi đúng không?
Đây chính là uy phong của nhà họ Thanh!
Bùi Nguyên Minh đi thắng tới trước mặt người nhà họ Thanh, cười nói: “Người nhà họ Thanh thật sự lợi hại đấy, các người cũng không thèm nghĩ xem ở đây là nơi nào?"
Vậy mà lại dám gây rối ở địa bàn của tập đoàn Thiện Nhân, e rằng các người không biết chữ “chết" viết như thế nào rồi!” "Chúng tôi như thế này, không phải là do anh và Trịnh Tuyết
Dương hay sao!?" Bà cụ nhà họ Thanh chế nhạo. "Trịnh Tuyết Dương đâu? Tại sao còn chưa cút ra đây gặp tôi nữa?" “Đúng vậy! Trịnh Tuyết Dương đã để lại một cục diện rắm rối cho nhà họ Thanh, bây giờ về tình hay về lý thì cô ta đều phải quay lại dọn dẹp đống lon xon đó!" "Mau bảo cô ta cút ra ngoài ngay, bây giờ mà cô ta cút ra, thi chúng tôi còn có thể sẽ tha thứ cho cô ta! Nếu không thì cô ta cứ chờ chết
Một đám người họ Thanh đều đang lạnh giọng lên tiếng nói.
Lôi Tuấn Quang với bọn họ có ba phần lịch sự, nên lúc này khiến cho bọn họ cảm thấy nhà họ Thanh đã là gia đình hàng đầu rồi.
Bây giờ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì càng thêm tự tin hơn ngàn lần nữa.
Cảm thấy rằng chỉ cần kéo được Trịnh Tuyết Dương ra để gánh trách nhiệm, vậy thì nhà họ Thanh sẽ sớm có đủ khả năng khôi phục lại vinh quang của gia đình đứng đầu. Bùi Nguyên Minh như cười mà không phải cười nhìn những người nhà họ Thanh trơ trên không biết xấu hổ này, nhàn nhạt nói: "Thực xin lỗi, vợ của tôi còn có việc đã rời đi trước rồi, có tôi ở lại để đối phó với cái đám thối tha không biết xấu hổ như các người thôi." "Cái gì!? Ý của anh là con nhỏ hèn hạ Trịnh Tuyết Dương đó không có ở đây sao?" Thanh Kiều Chinh với vẻ mặt như thể đây là lẽ đương nhiên lên tiếng. "Bà cụ muốn gặp cô ta, vậy mà con nhỏ hèn hạ đó lại dám không xuất hiện sao? Cô ta như vậy là ngỗ ngược rồi đấy!" "Anh mau chóng gọi điện thoại cho con nhỏ để tiện đó, nó trong vòng ba phút nữa quay trở lại đây gấp, nếu không thì tôi e cô ta có hối hận cũng không kịp đâu!"
Thanh Kiều Chinh nhe nanh múa vuốt, nhảy lên nhảy xuống!
Kết quả là nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước tới với khuôn mặt lạnh lùng, thắng tay tát một cái.
Âm thanh này, trực tiếp đánh sưng nửa bên mặt của Thanh Kiều Chinh rồi.
Thanh Kiều Chinh choáng váng!
Bà lão nhà họ Thanh cũng choáng váng!
Những người nhà họ Thanh cũng đều choáng váng!
Thanh Kiều Chinh bây giờ là bảo bối của nhà họ Thanh, còn đang cô ta quyến rũ tổng giáo đầu nữa đấy!
Cái tên Bùi Nguyên Minh này vậy mà lại ra tay đánh vào mặt cô ta?
Vào giờ phút này, người nhà họ Thanh đã sắp phát điên lên rồi! Bà lão nhà họ Thanh chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi bới: “Đồ rác rưởi, anh có biết anh đã làm gì rồi không?" "Anh có biết là khuôn mặt của Thanh Kiều Chinh quý giá như thể nào không hả?” "Thể mà anh lại dám đánh con bé, anh, anh..."
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Nếu để cho tôi nghe ai mảng vợ tôi bằng bốn cái chữ kia thêm một lần nào nữa, tôi đảm báo sẽ xé rách miệng cô ta ra!" Sát khí của Bùi Nguyễn Minh lúc này kinh người, hơi thở lạnh buốt đã trực tiếp trấn áp cả bà cụ nhà họ Thanh. Tất cả người nhà họ Thanh đều vô thức lùi lại phía sau vài bước, đợi đến khi phản ứng lại thì đều có biểu cảm then quá hóa giận.
Bọn họ vậy mà lại bị cái tên con rể ở nhà vợ Bùi Nguyên Minh này dọa cho sợ hãi sao?
Lúc này, Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm vào người nhà họ Thanh, nhàn nhạt nói: “Tôi thông báo cho các người một chuyện "Trong vòng ba ngày, tôi muốn các người đăng bảo lời xin lỗi tới bố mẹ vợ và vợ của tôi trên các phương tiện truyền thông lớn ở Dương Thành!" "Đồng thời, tất cả mọi người phải quỳ gối trước cổng Vườn hoa Hoàng Gia, ăn năn và cảm thấy hổ then vì tội lỗi của mình!" "Nhớ kỹ, là từng người một trong nhà họ Thanh của các người đấy!” "Nếu trong ba ngày nữa tôi không thấy các người hoàn thành những việc này, vậy thì kết cục rất đơn giản "Tôi đảm bảo rằng từ đó về sau nhà họ Thanh sẽ biến mất khỏi Dương Thành này giống như nhà họ Bối, nhà họ Vân, nhà họ La, và nhà họ Tô vậy!"