Giải quyết xong Lý Thành Đức, cho Hạ Trung Hưng lui xuống, Bùi Nguyên Minh mới đứng dậy cười nói: "Ha Vân, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, sau này có thể yên tâm đi làm rồi."
Sắc mặt Hạ Vân đầy phức tạp, một lát sau thản nhiên cười: "Tổng giám đốc của tôi, đã nói ra, thì anh chịu trách nhiệm, tôi sẽ ở tập đoàn Thiện Nhân chờ anh."
Nói xong, cô ta liền rời đi.
Bùi Nguyễn Minh đưa tay ra xoa xoa đầu.
Lần này vì để cho Hạ Vân có thể thoát khỏi trói buộc của nhà họ Hạ, anh không thể không lên tiếng như vậy.
Nhưng mà, việc này giống như đã cuối theo cả mình rồi?
Kệ đi, tạm thời không nghĩ nữa.
Bùi Nguyên Minh lại ngồi xuống, lạnh lùng mà nói: "Làm cho người nhà họ La và nhà họ Vân tiến vào luôn đi." Một lát sau, hai người La Thành Côn và Vân Khởi Hải "mời"
Trong nháy mắt đã nhìn rõ được mặt Bùi Nguyên Minh, hai người suýt chút nữa bị dọa cho ngất xỉu. "Bùi Nguyên Minh lại là Tổng giáo đầu?!"
Lúc này đây sắc mặt hai vị chủ nhà lòng dạ ác độc này đã bệch. "Không phải là chúng ta đang mơ chứ?" "Đây không phải tên Bùi Nguyên Minh ở rể đó sao?" "Bùi Văn Kiên lại hãm hại chúng ta!" Lúc này La Thành Côn và Vân Khởi Hải đều sợ đến phát ngốc rồi.
Tên ở rể mà bọn họ không ưa lại có thể lắc mình biến hóa, trở thành Tổng giáo đầu có một không hai!
Đây chính là truyền thuyết của bộ binh đẩy!
Truyền kỳ còn sống đấy!
Không có cách nào tưởng tượng được! Cũng không thể tưởng tượng ra được!
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Để hai vị bị sợ hãi rồi, tôi chính là Tổng giáo đầu." "Am
Chân hai người La Thành Côn và Vân Khởi Hải đều mềm nhũn, đồng thời quỳ sụp xuống đất. "Nhà họ La, nhà họ Vân, tôi và các người không thù không oán các người lại tìm lính đánh thuê ở biên cảnh muốn đẩy tôi vào chỗ chết, các người đảng tội gi há?!"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng. "Chuyện chuyện này..."
Vân Khởi hải và La Thành Côn rất muốn nói, toàn bộ việc này đều là do Bùi Văn Kiên đứng sau chủ mưu cả.
Nhưng mà trước ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, bọn họ lại không nói ra được nửa lời.
Bởi vì bọn họ đã nhìn hiểu rồi.
Tổng giáo đầu biết!
Tổng giáo đầu cái gì cũng biết!
Cãi lại trước mặt Tổng giáo đầu không có ý nghĩa gì hết. "Nhà họ Vân và nhà họ La, từ này về sau ở ẩn đi!" "Những người từng tham gia vào chuyện hôm đó, ngày mai tự mình đi đầu thú." "Về phần hai người các người, tự tử nhận tội đi." "Âm-"
Sắc mặt hai người Vân Khởi Hải và La Thành Côn tải nhợt, mồ hội lạnh túa ra.
Nhưng mà, trong lòng bọn họ hiểu rõ, Tổng giáo đầu như vậy là nhân từ rồi.
Nếu không thì tội danh của bọn họ là ám sát Tổng giáo đầu, tuyệt đối có thể tịch thu toàn bộ gia sản!
Ngay lúc này hai người chậm rãi mà quỳ trên mặt đất, đồng thanh mà nói: "Tạ ơn Tổng giám đầu đã khoan hồng." Ai mà ngờ tới, câu ngắn ngủn như vậy, từ nay về sau hai gia tộc lớn nhất Đà Nẵng sẽ tan thành mây khói.
Đợi đến khi hai người bị quân lính đưa đi, Bùi Nguyên Minh thờ mà nói: "Nhà Thanh, lại chuẩn bị cho tôi vở kịch gì đây?"
Đường Nhân Đồ đứng bên cạnh cười nói: "Tổng giáo đầu, Thanh Khánh đã nhận toàn bộ mọi chuyện "Cậu ta đã chuẩn bị một phần thuốc cho ngài, chính ở trong chén trà vừa nãy cậu ta vừa bưng lên đó." "Mục đích của nhà họ Thanh, chính là con gái nhà họ Thanh, Thanh Kiều Chinh mang thai của ngài, sau đó mẹ dựa vào con mà hưởng phú quý!"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt quân lính ở phòng khách đều rất tức giận, người nhà họ Thanh thực sự là không biết sống chết rồi!
Đây chính là bất kính với thần linh được bọn họ tôn thờ! Bùi Nguyên Minh nhiên nói: "Chuyện nhà họ Thanh, tôi sẽ tự mình giải quyết, bọn họ còn nợ vợ tôi rất nhiều đồ." "Bây giờ bắt bọn họ lại, thì quá lời cho bọn họ rồi." "Nói với bên ngoài rằng, Thanh Khánh bị thương nặng, trong thời gian không thể ra ngoài hoạt động được, bên nhà họ Thanh, cứ nói với bọn họ, tôi rất áy náy, có cơ hội nhất định sẽ đến nhà hỏi thăm."
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.