Nghe được lời của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương có chút choáng váng.
Chẳng lẽ mình thật sự bị lừa rôi? Bùi Nguyên Minh là tự mình thoát ra ư? Cẩn thận nghĩ lại thì, hình như thời gian không được khớp cho lắm, bởi vì Thanh Khánh nói là trong vòng hai mươi tư giờ sẽ có kết quả.
Thế nhưng Bùi Nguyên Minh mất tích chỉ tròn đúng một giờ đồng hô liên xuất hiện.
"Bùi Nguyên Minh, đến lúc nào rồi cậu còn ở đầy nói khoác!" "Cậu biết người bắt cậu đi là ai sao? Chính là đám tội phạm ở biên giới Quy Nhơn trong truyền thuyết đó! Thủ đoạn của bọn chúng tàn nhẫn giết người không chớp mắt!" "Nếu như không phải nhà họ Thanh vừa hay là chỉ huy cảnh sát Đà Nẵng, huy động lực lượng đi tìm cậu, gây áp lực cực lớn cho những tên tội phạm này, thì cậu nghĩ là cậu còn có thể sống sót mà đi ra ngoài sao!" "Chỉ sợ hiện tại cậu đã là một cái xác!" "Cậu không thấy trên đường đều là người của sở cảnh sát sao? Vì chuyện của cậu, an ninh toàn bộ Dương Thành đều được tăng cường!" Trịnh Tuấn và Thanh Linh tự cho mình là biết rõ chân tướng, lúc này nổi giận đùng đùng.
Theo như bọn họ nghị, thì cái tật thích nói mạnh miệng của Bùi Nguyên Minh đã hết thuốc cứu chữa rôi.
Rõ ràng là Trịnh Tuyết Dương cố gắng làm mọi chuyện để cứu anh ra ngoài, vậy mà anh vẫn còn dám nói là dựa vào bản lĩnh của chính mình giải quyết.
Lúc này Trịnh Tuyết Dương mới mở miệng nói: "Ba, mẹ, chân tướng như thể nào căn bản không quan trọng nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất là cả nhà chúng ta đều an toàn không sao cả.
Nghe được Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, Bùi Nguyên Minh cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cũng không thể nói với Trịnh Tuyết Dương rằng, đám người gọi là tội phạm kia đều bị anh tay không giải quyết được? Chuyện như vậy, thực sự rất giống như chuyện cổ tích.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không tin, có người có thể một thân một mình đối đầu với mười mấy tên tội phạm.
Phim truyền hình cũng không quay ảo như thế.
Mà phía bên Thanh Khánh, không thể không nói kỹ xảo diễn xuất của ông ta quá siêu.
Ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào Bùi Nguyên Minh có thể bình an trở về, là bởi vì mệnh lệnh của ông ta.
Nói trẳng ra là, tất cả chuyện này quá mức trùng hợp.
"Bùi Nguyên Minh, Tuyết Dương vì cậu cố gắng nhiều như vậy, cậu không thể vì nó mà ngẫm nghĩ lại một chút sao? Còn dám nói ra những lời này!" "Vốn dĩ cổ phần công ty Bạch Vân của Tuyết Dương có giá trị ít nhất là hai tỷ!"
- -----------------