Trải qua những ngày chung sống cùng nhau, Trịnh Tuyết Dương mới phát hiện ra thật ra ở sâu trong nội tâm của cô đã tiếp nhận Bùi Nguyên Minh rôi.
Chỉ là giữa hai người còn có một số chuyện ngăn cách, không có cách nào sinh hoạt giống như những đôi vợ chồng bình thường được.
Nhưng trải qua chuyện này, Trịnh Tuyết Dương mới phát hiện ra hình như mình đã không thể sống thiếu Bùi Nguyên Minh được nữa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy anh bị bọn tội phạm bắt đi, loại cảm giác bất lực đau khổ tột cùng này, Trịnh Tuyết Dương không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Dù sao cũng thế rồi hay là nhân cơ hội này, đêm nay động phòng luôn? Xem như lưu lại kí ức cuối cùng trong căn phòng này? Vốn dĩ khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương tái nhợt không có sức sống, những giờ phút này trên mặt cô lại hiện lên vẻ thẹn thùng, hai gò má cũng ửng đỏ lên.
Bùi Nguyên Minh đứng ở bên cạnh thấy một màn này thì không sao hiểu nổi, rốt cuộc trong đầu của con gái đang nghĩ cái gì? Một lúc thì khóc, một lúc thì cười, một lúc sau lại bắt đầu thẹn thùng? "Bà xã, rốt cuộc em làm sao thế? Không phải anh cũng không sao đứng đây rồi à" Bùi Nguyên Minh vô thức an ủi cô.
"Không có gì, chỉ là em muốn khóc một chút thôi, đúng rồi đêm nay anh muốn ăn cái gì em làm cho anh ăn?" Trịnh Tuyết Dương chủ động đổi đề tài.
"Sao cũng được, chỉ cần là đồ mà bà xã của anh làm, anh đều thích ăn" Bùi Nguyên Minh cười.
Mặc dù tay nghề của Trịnh Tuyết Dương thuộc vào loại thảm họa, nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn quyết định phối hợp với cô một chút.
Ngay lúc hai vợ chồng cười cười nói nói chuẩn bị nấu cơm, thì đột nhiên có người đến điên cuồng gõ cửa nhà bọn họ.
Bùi Nguyên Minh mở cửa, Trịnh Tuấn và Thanh Linh giống như bị điên hâm hầm vọt vào trong nhà.
"Trịnh Tuyết Dương, có phải đầu óc con có vấn đề hay không?" "Loại chuyện này mà con cũng làm ra được!" "Trước khi làm chuyện này sao không hỏi qua ý kiến của chúng ta trước?" "Có phải con muốn để hai người chúng ta ra ngoài làm ăn mày xin cơm hay không?”
Thanh Linh giống như pháo liên thanh, mở miệng ra là quát Trịnh Tuyết Dương âm thanh rất chói tai, trên mặt đều là vẻ giận dữ.
Trịnh Tuấn thì vẻ mặt thất vọng, không biết nói cái gì cho phải.
Trịnh Tuyết Dương thấy ba mẹ đang phẫn nộ liền thay đổi sắc mặt, không biết làm sao mở miệng.
"Ba, mẹ, Tuyết Dương làm sao vậy? Sao hai người lại mắng em ấy?" Bùi Nguyên Minh nhíu mày.
Nếu như người đang mắng chửi Tuyết Dương không phải ba mẹ vợ của mình, anh nhất định sẽ
- -----------------