Giờ phút này, người đàn ông tùy ý châm một điểu thuốc, phun ra một làn khói trắng, sau đó mới cười nói: "Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh quyền lực nhất, người ở rể của nhà họ Trịnh, đúng chứ?" "Anh là ai?" Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng hỏi.
"Xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Vân, Vân Khiếu Định" Vân Khiểu Định dùng dáng vẻ nho nhã đáp lại.
"Tôi đã đắc tội gì với anh sao?”
Bùi Nguyên Minh nhíu mày, anh thật sự không biết bản thân đã chọc vào nhà họ Vân từ lúc nào.
"Anh quả thật không đắc tội với nhà họ Vân, nhưng anh ngàn vạn lân cũng không nên đắc tội với cậu hai.
" Vân Khiếu Định vừa cười vừa nói.
"Cậu hai?" Bùi Nguyên Minh nhíu mày: "Không phải anh đang nói đến tên rác rưởi Bùi Văn Kiên kia chứ?”
"Ồ? Anh dám nói cậu hai là tên rác rưởi?" Vân Khiếu Định sững sờ một chút.
Ở Đà Nẵng, Bùi Văn Kiên có thân phận như thế nào chứ? Cho dù hiện tại anh ta đã bại trận ở hải cảng, cho dù có vậy cũng không có mấy người dám tùy ý bình luận anh ta.
Dòng họ Bùi đúng là con rết đã chết nhưng không cứng.
Nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại có thể nói thẳng Bùi Văn Kiên là một tên rác rưởi.
Vân Khiếu Định không phải kẻ ngu dốt, mà ngược lại còn là người vô cùng thông minh.
Cho nên ngay lúc này, có một cảm giác bất an hiện lên trong lòng anh ta.
Tự nhiên bản năng của anh ta nói với anh ta rằng, bản thân bắt cóc Bùi Nguyên Minh là một nước cờ sai lâm.
Cùng lúc đó.
Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ đã phóng xe đến cửa nhà họ Thanh.
Thật vất vả mới có thể gọi người ra mở cửa, vẻ mặt của Thanh Khánh lạnh lùng nói: "Đây không phải tổng giám đốc tài chính, Trịnh Tuyết Dương hay sao? Không biết cơn gió nào đã thổi cô đến đây?"