Ngay tại thời điểm khi Thanh Quốc Lai tức giận đến mức chuẩn bị trực tiếp ra tay thì xe của Thanh Thiếu Bình cũng đã đưa Viên Cảnh Thiên đến được hoa vườn Hoàng Gia.
Viên Cảnh Thiên xuống xe ở trước cửa lhu chung cư, cười nói: “Cảm ơn ông Thiếu Bình, nhưng mà thân phận của Tổng giáo đầu là cực kỳ bí mật, cho nên tôi không thể mời ông cùng đi vào được.”
“Được, dù sao thì đến buổi lễ nhậm chức chính thức cũng có thể chiêm ngưỡng được dáng vẻ cao quý của Tổng giáo đầu mài”
Thanh Thiếu Bình rất khách sáo, căn bản là không dám phái người đi theo Viên Cảnh Thiên.
Dẫu sao thì hai người ở bên trong kia đều là những ông lớn của đơn vị Bộ binh, nhà họ Thanh không trêu chọc nổi.
Nhưng mà Thanh Thiếu Bình cũng không vội vàng rời đi, mà ông ta lại hạ lệnh: “Tiếp tục canh gác ở xung quanh nơi này, không cho phép những người không có nhiệm vụ ra vào, một hồi nữa khi Tổng chỉ huy Thiên đi ra thì lại đưa cậu ta rời đi”
Lúc này, trước cửa nhà của Bùi Nguyên Minh.
Hai con ngươi của Thanh Quốc Lai lạnh như băng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Vốn dĩ là loại kiến hôi như anh không xứng cũng không có tư cách để cho tôi phải tự mình ra tay, nhưng mà cái con người này của anh chẳng những không biết điều, còn hết lần này đến lần khác khiêu khích nhà họ Thanh chúng ta!”
“Bây giờ nể mặt mối quan hệ thân thích giữa hai chúng ta, nếu như anh quỳ xuống dập đầu, sau đó đồng ý ly hôn với Trịnh Tuyết Dương vậy thì tôi có thể cân nhắc chuyện tha cho anh một cái mạng!”
Bùi Nguyên Minh dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thanh Quốc Lai, sau đó anh bỗng nhiên đi lên phía trước, trở tay tung một cái bạt tai ra ngoài.
“Bốp!”
Cái tát này vừa vang dội lại thanh thúy, Thanh Quốc Lai căn bản là không có thời gian phản ứng, trực tiếp bị tát cho ngây người.
Ngay cả đám Thanh tra đang đứng ở sau lưng của anh ta kia, trên mặt của mỗi một người đều tràn đầy vẻ đờ đẫn.
Điều này sao có thể? Thanh Quốc Lai là người đứng đầu trong cuộc thi về sức mạnh trong nội bộ ngành cảnh sát, bản lĩnh của anh ta là điêu không còn phải
- -----------------