Mười hai giờ đèm, Club Để Hào.
Chỗ này là nhà của Tập đoàn Đế Hào, cho nên tối nay Lâm Thiên Hùng thắng tay cho Club ngừng việc đôn khách buôn bản.
Còn Thanh Quốc Lai thì lại đã cầm theo món lợi ich do Lâm Thiềm Hùng dàng lên rồi ung dung rời đi từ sớm rồi.
Dầu sao thì ở durci con mất đánh giá của bọn họ, để đối phó với mấy người trong nhà Trịnh Tuyết Dương thì chí cần bọn họ ra mặt uy hiếp một chút là được rồi, Thanh Quốc Lai cũng không cần thiết phải tru minh ra tay
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh đã tới nơi hẹn. “Cái gi? Chí có một mình cái tên đàn ông ở re vô dung kia den? “Nhưng mà cũng được, sau khi đánh gãy hết hai tay hai chân của cầu ta rồi thi tôi sẽ trèo lên giường của cậu ta để ngú với người phụ nữ của cậu ta, hơn nữa tôi còn phải để cho cậu ta ở một bên chứng kiến hết tất cả, thậm chí tôi còn không muốn để cho cậu ta có thể nhảy mắt lấy một lần!”
Trên mặt của Lâm Thiên Hùng đầy vẻ tàn nhẫn mở miệng, ông ta biết rõ nên làm như thế nào để có thể hành hạ từ thể xác cho đến linh hồn của một người, khiến cho người đó sống không bằng chết.
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh đã đi vào bên trong. Chỉ nhảy mắt sau đó, mấy chục tên bảo vệ của Tập đoàn Đế Hào đã bao vây kín xung quanh Bùi Nguyên Minh.
Còn có người nhanh nhẹn khóa hết tất cả các cửa sổ lại, không để cho Bùi Nguyên Minh có cơ hội chạy thoát cũng không để cho những tiếng kêu thảm thiết truyền ra bên ngoài.
Bình thường mà nói, lúc này Bùi Nguyên Minh hẳn là nên bị dọa sợ đến mềm nhũn mới đúng.
Nhưng mà không có ai ngờ tới được Bùi Nguyên Minh lại mang theo vẻ mặt hết sức lạnh lùng đi tới chiếc ghế sô pha ở đối diện của Lâm Thiên Hùng ngồi xuống, sau đó tự mình rót cho chính mình một ly rượu vang thưởng thức.
Thần thái này vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, lại càng làm nổi bật lên một sự thật khách quan là Lâm Thiên Hùng đã rơi vào sửng sốt,
Bởi vì loại khí chất như vậy hẳn là chỉ có ở trên người của những cậu ẩm quyền thế đời thứ hai đích thực.
Từ lúc nào mà một tên đàn ông đi ở rể nhà vợ cũng có được loại khí chất như vậy chứ? “Nhà họ Thanh chính là núi dựa sau lưng của Tập đoàn Đế Hào các người đúng không?”
Bùi Nguyễn Minh nhấp một ngụm rượu, sau đó lại lập tức nhổ xuống nền đất với vẻ mặt đầy chê bai và khinh thường.
Chất lượng quá kém nên anh coi thường!
Hành động này càng khiến cho sắc mặt của Lâm Thiên Hùng khó coi hơn, giờ phút này ông ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào Bùi Nguyên Minh, nói: “Phải thì như thế nào? Không phải thì lại như thế nào?”
Bùi Nguyên Minh cười: “Nếu như mà đúng là thế thì tôi chỉ có thể nói cho ông, ông tìm một dòng họ vút đi để làm núi dựa, vậy há chẳng phải là đã chứng minh rằng ông cũng chính là một tên vứt đi?” “Còn nếu như không phải vậy thì tôi lại càng cảm thấy tò mò hơn. Ngoại trừ nhà họ Thanh mắt mù kia ra thì ở Đà Nẵng này còn có ai dám đối đầu với tôi?” “Phì…”
Nghe nói như vậy, Lâm Thiên Hùng trước đó vốn dĩ vẫn còn đang tức giận ngất trời lại đột ngột bật cười.
Ông ta quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó không khỏi tức cười: “Bùi
Nguyên Minh, cái con người này của cậu không có bất cứ bản lĩnh gì khác, chỉ riêng có bản lĩnh chém gió và khoác lác là rung trời lở đất!” “Nếu như không phải là do ông đây đã biết được lá bài tẩy của cậu rồi thì nói không chừng ông đây cũng đã bị cậu hụ dọa một phen!” “Được rồi, chấm dứt việc kể chuyện cười ở đây thôi! Điều kiện thì tôi đã nói cho vợ của cậu rồi, bây giờ cậu muốn ngoan ngoãn đưa tay chịu trói hay là để cho tôi phải tự mình ra tay?”
Khi nói ra những lời cuối cùng trong câu nói kia, trên mặt của Lâm Thiên Hùng đã hiện lên đầy vẻ tàn nhẫn.
Bùi Nguyên Minh nhún vai một cái, trên mặt hiện lên dáng vẻ tràn đầy có lòng tốt nói: “Tôi tới đây để nói cho ông biết ông nên sửa lại điều kiện” “Nếu như bây giờ ông quỳ xuống dập đầu nhận sai, sau đó tự đánh gãy hai cánh tay vậy thì tôi còn có thể tha cho ông một cái mạng chó!” “Nếu không một hồi nữa ông có cầu xin tha thứ thì cũng đều vô dụng.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Hùng đột nhiên càng thêm giận dữ. “Mày thật đúng là to gan, vậy mà lại dám bảo ông đây dập đầu nhận sai với mày? Còn phải tự đánh gãy hai tay? Đầu óc của mày bị ngâm trong nước rồi hay sao?” “Người đâu, đánh nát đầu gối của thằng nhóc con này cho ông, ông đây muốn cậu ta không thể tự mình lo liệu cuộc sống nửa đời sau của chính mình nữa!”
Đi đôi với tiếng nói được thả ra của Lâm Thiên Hùng, ngay tức khắc đã có ít nhất mấy chục tên bảo vệ động thời xuất hiện với cây côn điện ở trong tay rồi lao vọt tới. “Âm..”
Vừa lúc đó, cánh cửa lớn vốn dĩ đã được đóng chặt trước đó lại bị người ta dùng một cú đá đạp mở ra.
Một giây sau, chỉ thấy được một đám xã hội đen mặc âu phục màu đen xông vào bên trong.
Ngô Kim Hổ dẫn theo những tên đàn em tinh nhuệ lao lên, không tới một phút, toàn bộ những tên bảo vệ kia đều đã năm rạp xuống đất, ngay cả sức lực để kêu rên cũng không có.
Thấy một màn này, Lâm Thiên Hùng sợ đến ngây người.
Tại sao đột nhiên lại có nhiều tên xã hội đen xông vào nơi này như vậy.
Bùi Nguyên Minh đứng lên, thở dài nói: “Chủ tịch Hùng, tôi đã cho ông một cơ hội rồi.”