Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 70: Tính tình của thiếu gia



Chen vào dòng người đi vào công viên trò chơi, đầu tiên nhìn thấy tàu lượn, chỗ
mua vé đã có rất đông người xếp hàng chờ mua vé, Kim Chính Vũ bị nàng lôi kéo đi
xếp hàng.

Đợi đến lúc ngồi lên, nàng thật khẩn trương, tàu lượn bắt đầu chuyển động,
khi thì bay lên không trung, khi thì xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cảm giác cả
người dừng như bị thổi tung khỏi ghế ngồi, bên tai trừ bỏ tiếng hét chói tai chỉ
có tiếng gió vù vù, nàng nhắm chặt hai mắt, cũng hét chói tai.

Kết quả, khi xuống dưới, chân nàng như nhũn ra, may mà lúc ấy Kim Chính Vũ
bắt lấy tay nàng, đỡ nàng ra ngồi ghế đá. “Bà cô, em có khỏe không. Nhìn em lúc
bình thường kiên cường là thế, không thể tưởng được ngồi tàu lượn lại bị dọa
thành như vậy.”

Mân Huyên ngồi trên ghế mà thân thể tựa hồ còn chưa hết cảm giác xoay tròn,
không khỏi lườm hắn. “Thực không hiểu, anh tiêu tiền bảo tôi làm hướng dẫn viên
du lịch của anh, hiện tại lại bảo tôi cùng anh cùng nhau vui chơi ở công viên.
Không phải là anh nhiều tiền quá, tiêu không xong?”

“Em không nhớ rõ sao? Em đã từng nói ngồi tàu lượn có một loại cảm giác vui
sướng đầm đìa, nếu tâm tình không tốt, ngồi tàu lượn xong, tất cả mọi phiền não
đều biến mất.”

Nàng tựa vào ghế, nhắm mắt để bình ổn tâm tình, đột nhiên nghe thấy thấy
tiếng nói mềm nhẹ của hắn, mang theo chút giống như ưu thương, nháy mắt mở mắt,

giơ tay sờ trán hắn.

“Anh không phát sốt đi, những lời này cho tới bây giờ tôi chưa từng nói với
anh. Không phải anh nhớ lầm, hay là lại trêu đùa tôi?”

Hắn hơi đẩy tay nàng ra, trong mắt có gì đó chợt lóe mà qua, khuôn mặt tuấn
tú nhanh chóng hiện lên vẻ bỡn cợt, trêu tức. “Bị em nhìn trúng.”

Chỉ biết hắn là đồ lừa gạt mà! Mân Huyên thu hồi ánh mắt, ngồi xuống ghế.

Ngồi trên ghế đá một lúc, các cô gái đi ngang qua đều liếc hắn đầy ái mộ,
“Cậu xem, anh ấy đẹp trai quá…”

“Hơn nữa toàn thân đều là hàng hiệu, nhất định là con cái nhà giàu lắm
tiền…”

Đột nhiên cảm thấy da đầu một trận run lên, Mân Huyên ngẩng đầu, chạm phải
ánh mắt ghen tỵ của cô gái kia, nàng cùng lắm chỉ là người hướng dẫn du lịch,
cũng không phải bạn gái của hắn, nàng lặng lẽ dịch sang bên một chút, tận lực
cùng hắn bảo trì khoảng cách.

“Tôi mời em ăn kem.” Hắn tươi cười nhìn nàng, chỉ vào quầy bán quà vặt đông
đúc cách đó không xa, đáp lễ mấy gương mặt hưng phấn bằng một nụ cười rạng rỡ,
sải bước đi nhanh tới.

“Cậu nhìn thấy không? Thấy được không? Anh ấy còn cười với mình…”

“Mê trai, người ta cười nhìn về hướng đó, nào có phần của cậu.”

“Không phải, nhưng mà mình….”

Kim Chính Vũ đi rồi, bên tai vang lên tiếng tranh cãi ồn ào, Mân Huyên rốt
cuộc chịu không nổi, ôm lỗ tai chạy đến quầy bán đồ ăn vặt.

Đứng bên cạnh Kim Chính Vũ, nhìn thấy hắn lấy ví da trả tiền, Mân Huyên vừa
nhìn thấy chứng minh thư của hắn, đợi lúc hắn nhận kem của người bán hàng, nàng
vụng trộm lấy ví khỏi tay hắn.

Lấy chứng minh thư ra, vừa nhìn thấy ngày tháng năm sinh của hắn, đã bị hắn
nhanh tay đoạt lại, theo sau, một cốc kem cốc xanh đã được nhét vào tay.

Nàng kinh ngạc chớp mắt, sao hắn lại biết nàng thích kem cốc nhất, lại nhìn
thấy một cốc kem y hệt thế trong tay hắn, có lẽ là trùng hợp đi, hắn cũng thích

loại kem này.

Kim Chính Vũ vẻ mặt khẩn trương hề hề đút ví vào túi, lườm nàng một cái. “Bà
cô, em hơi quá đáng.”

“Có cái gì mà giấu, tôi đã biết anh kém tôi một tuổi ba tháng.”

Nàng lơ đễnh, cắn một miếng kem.

Sắc mặt hắn phút chốc trở nên giận dữ, “Em không biết chính mình thực không
có lễ phép sao? Không được người khác cho phép đã lật xem đồ của người ta, hành
vi như vậy là xâm phạm đời sống riêng tư.”

Chỉ nhìn chứng minh thư của hắn có một lát, có cần lửa giận bừng bừng như vậy
không? Mân Huyên khó hiểu nhìn hắn tức giận, nhưng nghĩ lại, có lẽ mình đã hơi
quá, liếm liếm kem dính trên môi, vội vàng nói: “Được rồi, tôi giải thích, tôi
sai rồi, sẽ không có lần sau.”

Hắn nheo mắt nhìn nàng, cơn tức đã biến mất một ít, đi nhanh đến ghế đá phía
sau nàng.

Nàng sờ sờ mũi, theo sau hắn cũng ngồi xuống, nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của
hắn, nàng cùng lắm chỉ nhìn thoáng qua chứng minh thư của hắn, biết ngày sinh
của hắn thôi, cũng phải tức giận thế sao? Quả nhiên là thiếu gia nhà giàu tính
tình bốc đồng.

Lẳng lặng ngồi một hồi, nàng đã ăn hết kem rồi, lấy khăn giấy lau miệng, tiện
thể cũng đưa khăn cho hắn.

Hắn cũng ăn xong, tiếp nhận khăn tay, tim đập thình thịch mở miệng nói, “Cái
kia, bà cô…”


“Không được gọi tôi là bà cô, tôi chỉ hơn anh có một tuổi, mà anh phải gọi
tôi là chị mới đúng.” Nàng thở phì phì chữa lại, tuổi xấp xỉ, thế mà lại bị gọi
la bà cô, cô gái nào chẳng để ý.

“Chị? Em có chứng minh thư chứng minh em hơn tuổi tôi sao?” Hắn cười nhạt,
hơi cúi người, khăn giấy trong tay hắn liền chuẩn xác rơi vào thùng rác.

“Tôi đương nhiên có.” Nàng lấy ba lô ra, lục lọi tìm ví, kết quả tìm nửa ngày
chẳng thấy đâu, nguy rồi, hay là quên ở nhà rồi.

“Không có đi.” Hắn nhìn thấy nàng không, vắt hai chân lên nhau, “Cho nên, tôi
gọi em là Mân Mân đi.”

“Sao … Sao anh biết biệt danh của tôi?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, tên này
chỉ có vài người thân mật biết, ví như Thiếu Đằng, Chỉ Dao, hắn Kim Chính Vũ mới
từ Hàn Quốc về, hắn làm sao mà biết được?

Hắn đắc ý nhếch mày, mấp máy môi định nói gì đó, đúng lúc này di động trong
ba lô nàng vang lên, may mà không phải tiếng chuông của người kia, mà là Từ
Bang, không biết anh ta tìm mình có việc gì, nàng vội vàng tiếp nghe.

“Lăng tiểu thư, chào cô, tôi là Từ Bang, tổng tài có một phần văn kiện để
quên ở biệt thự, ngài ấy muốn cô hiện tại mang đến đây.”



DMCA.com Protection Status