Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 121:



“Còn có không sai biệt lắm khoảng một tháng.” Chỉ Dao lắc lắc cánh tay Giản
Quân Dịch, làm nũng nói: “Anh à, dù sao tạp chí cũng là của anh, anh có thể dàn
xếp một chút thôi! Được không? Được đi mà!”

Giản Quân Dịch bị Chỉ Dao cuốn lấy có chút bất đắc dĩ, trầm ngâm một hồi,
tiện đà mở miệng nói xong: “Ừm, vậy chúng ta đây mỗi người nhường một bước, em
có thể đến tòa soạn báo danh sau một tuần nữa, hơn nữa bây giờ có nhiều người
tài giỏi tốt nghiệp như vậy, chúng tôi có rất nhiều sự lựa chọn.”

Mân Huyên nghe hiểu hắn ám chỉ, cắn môi do dự nửa phút, nhanh mồm nhanh miệng
nói xong: “Em biết, công việc bây giờ rất khó tìm, em sẽ quý trọng cơ hội lần
này, sẽ nghĩ biện pháp vượt qua. Anh yên tâm, một tuần sau em sẽ đến tạp chí đi
làm đúng giờ.”

Về sau hắn chính là ông chủ của nàng, nàng đương nhiên phải tận dụng cơ hội
lấy được thiện cảm của đối phương, bằng không về sau sẽ rất khó sinh tồn ở tạp
chí, loại đạo lý nông cạn này đương nhiên phải nhất nghĩ liền thông.

Giản Quân Dịch gật đầu, quay đầu vuốt nhẹ khuôn mặt của Chỉ Dao, chậm rãi
đứng lên, “Các em từ từ ăn đi, công ty còn có chút chuyện, anh đi trước
đây.”

Chỉ Dao cười ngọt ngào, vẫy tay với hắn, “Dạ, tạm biệt anh!”

Mân Huyên nhìn chằm chằm không nhúc nhích suất cơm trưa trước mặt, bụng bất
giác kêu lên, Chỉ Dao hiển nhiên nghe thấy, nụ cười bật ra khỏi bờ môi, hai bàn
tay mảnh khảnh lướt qua bàn cầm lấy dao nĩa đặt vào tay Mân Huyên.


“Được rồi, đại tiểu thư của mình, ông chủ tương lai của cậu đi rồi, hiện tại
cậu có thể nhẹ nhõm mà ăn đi.”

“Đương nhiên.” Giải quyết xong một chuyện, dạ dày Mân Huyên mở lớn, nàng
không khách khí bắt đầu cắm cổ ăn.

Chỉ Dao nhìn chằm chằm Mân Huyên, “Ôi, Mân Huyên, mình nghĩ hay là cậu nghĩ
sai rồi.”

“Cái gì?” Miệng Mân Huyên nhét đầy đồ ăn, mơ hồ lên tiếng, “Cái gì… Sao lại
nghĩ sai rồi?”

“Gần đây khoa của cậu có phải có nhiều người vội vàng đi tìm việc không?
Người tìm được công việc có phải trực tiếp đi làm hay không, hay là giống cậu
như vậy, phải phỏng vấn xin việc xong, chờ tốt nghiệp rồi mới đi làm.”

“Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ tới nhỉ!” Mân Huyên vỗ ót, nàng quá hồ đồ
rồi, sao lại không nghĩ tới các bạn học khác làm như thế nào.

“Cậu yên tâm đi, cứ để mình lo, mình sẽ giúp cậu hỏi thăm rõ ràng.” Chỉ Dao
định liệu trước, cô nghĩ kỹ rồi, buổi chiều trực tiếp đến hỏi hiệu trưởng, nếu
mà không được, cô sẽ ngầm yêu cầu hiệu trưởng cho đặc quyền, làm cho Mân Huyên
có thể tốt nghiệp trước hai tháng.

Ăn xong cơm trưa, Mân Huyên chạy tới cửa hàng bánh ngọt, nghĩ đến một tuần
sau sẽ được chính thức làm việc, trong lòng vẫn kích động khó kiềm chế được,
nàng nhanh tay bấm số điện thoại của Kim Chính Vũ. Nàng muốn trong giờ khắc này
cùng hắn chia xẻ cảm giác vui sướng, nói cho hắn, nàng muốn mời hắn cùng Chỉ Dao
buổi tối đi ăn cơm chúc mừng, thuận tiện làm lái xe thuê cho hắn, cơm nước xong
lái xe đưa hắn trở về. Ai ngờ điện thoại vang nửa ngày vẫn không có người tiếp,
nàng đành phải buông tha cho.

Vừa nhấc đầu đã thấy cửa hàng bánh ngọt ngay trước mặt, quản lý đang xoa thắt
lưng đứng ở cửa nhìn chính mình, nàng nhìn đồng hồ trước mắt, không được rồi,
đến muộn một phút đồng hồ.

Thế này thì chắc chắn sẽ bị quản lý oanh tạc, nàng cúi đầu đi đến chỗ quản
ký, âm thầm chuẩn bị tâm lý phải nghe mắng. Không dự đoán được là, nàng bình an
vô sự đi qua, quản lý đúng là im lặng một cách kỳ lạ.

Nàng không khỏi ngẩng đầu, thế nhưng nhìn thấy quản lý nháy đôi mắt một mí
nhìn vào nàng cười ngây ngô, cười đến lòng nàng co rụt lại, gấp gáp cúi đầu nhận
sai, “Quản lý, cháu sai lầm rồi, không nên đến muộn, bác cứ việc trừ tiền lương
của cháu.”

Quản lý khoa trương phe phẩy đầu, tiếng cười phát ra từ cái miệng rộng có vẻ

cực kỳ quỷ dị, “Ha ha… Lăng Mân Huyên, mỗi ngày cháu là người làm việc mệt mỏi
nhất ở cửa hàng bánh ngọt của chúng ta, muộn một phút đồng hồ thì cũng có sao,
bác sẽ không để ở trong lòng, hiện tại cháu đi làm việc đi. Trên sàn trơn đấy,
đi đứng cẩn thận nha.”

Nhìn những cử chỉ khác thường của quản lí, nở nụ cười có thể coi là dài nhất
cùng lớn nhất từ trước đến nay với nàng, Mân Huyên giật mình thiếu chút nữa nghĩ
đến mình đang nằm mơ chăng, đây là chuyện gì xảy ra? Cùng lắm mới có một ngày
không gặp mà thôi, thái độ của quản lí thay đổi cũng thật làm cho người ta phải
giật mình.

Nàng vào phòng thay đồ, đổi xong bộ quần áo lao động, đột nhiên nhớ tới tối
hôm qua Kim Chính Vũ nghe được nàng oán giận quản lí hay làm khó nàng, hắn cười
đến tràn đầy tự tin, chẳng lẽ nói quản lí thay đổi là do Kim Chính Vũ giở trò
quỷ?

Nàng mang theo xô nước và cây lau đến đại sảnh, nhìn thấy quản lý đang kiểm
tra ở quầy thu ngân, nàng quyết định chờ người này rãnh rỗi, hỏi lại cho rõ
ràng.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, quản lý từng cấm trong lúc làm
việc không cho phép di động vang hoặc tiếp điện thoại, may mà nàng phản ứng đúng
lúc đã lắc mình trốn vào toilet.

Vừa thấy màn hình hiện tên Kim Chính Vũ, nàng ấn nút nghe điện, há mồm đã
nói: “A lô, Kim Chính Vũ, tôi vừa mới biết được tin tức, thì ra cậu không gạt
tôi, tôi thật sự trúng tuyển…..”

Vừa mới nói được một nửa, nàng chợt nghe thấy tiếng hắn cắt ngang mình: “Mân
Mân, em chờ một lát….”

Hình như hắn lấy tay bịt điện thoại lại, nàng lẳng lẳng chờ, ngoài ý muốn
nghe thấy tiếng phụ nữ theo microphone truyền đến đứt quãng, “Không cần chia
tay…. Em không muốn chia tay với anh… Chính Vũ…. Chúng ta mới vừa yêu nhau được

có hai ngày… Hai ngày mà thôi…. Hôm qua anh vừa thấy mặt đã nói…. Muốn chia
tay….”

“Yêu được thì chia tay được… Lúc trước không phải đã nói rõ ràng….” Điện
thoại dần dần lại bị hắn che kín, nàng không nghe thấy câu chuyện phía sau, ước
chừng đợi hơn mười phút sau, nàng mới lại nghe thấy tiếng của hắn.

“Mân Mân, thật có lỗi, vừa rồi em mới nói cái gì? Có phải chuyện công việc
hay không? Ha ha…… Tôi không lừa em mà, bây giờ tin tưởng tôi rồi chứ. Nói đi,
em muốn buổi tối đi chỗ nào ăn mừng, tôi mời khách, thuận tiện cũng gọi cho Chỉ
Dao…”

Hắn ở đầu dây bên kia nói chuyện thoải mái như vậy, nàng rõ ràng nghe thấy
tiếng một cô gái đang nói chuyện hắn muốn chia tay người ta, hơn nữa mới yêu
nhau được hai ngày, tiểu tử này thật đúng là một playboy chính hiệu. Đời này
nàng ghét nhất cái loại cải củ chơi bời chỉ biết sống phóng túng, sau đó hết yêu
người này đến người khác.

“Mân Mân, em làm sao vậy? Sao lại không nói được lời nào? Em đang nghe
sao?”

Phụ nữ liền dễ bị ăn hiếp, bắt nạt như thế sao? Doãn Lạc Hàn kia là đồ ma quỷ
coi phụ nữ như quần áo, không ngờ người như Kim Chính Vũ cũng như vậy, càng nghĩ
càng giận, lửa giận chồng chất rốt cục bùng phát, “Hừ, tôi không cần để ý tới
cậu, Kim Chính Vũ, cậu là đồ tay chơi chỉ thích đùa giỡn với tình cảm của phụ
nữ….”



DMCA.com Protection Status