Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 94:



Cô phải về nhà a. . . . . .

Thế nhưng, hiện tại không còn kịp rồi. Ai biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, mẹ đã biết cái gì?

A Thành nào dám một mình đưa cô đi, lấy điện thoại ra gọi cho Mục Thiên Dương: "Tổng giám đốc, tiểu thư cô ấy. . . . . . Cô ấy muốn về nhà."

"Cô ấy làm sao vậy?"

"Cô đang khóc."

Mục Thiên Dương híp mắt lại, để công việc trong tay xuống: "Đã có chuyện gì?"

"Không rõ lắm." A Thành sợ nói, "Vừa mới tiểu thư đột nhiên đến ga ra, ầm ĩ muốn ta đưa cô về nhà, tôi. . . . . ."

"Đưa điện thoại cho cô ấy."

"Vâng!" A Thành lập tức cầm điện thoại nhét vào trong tay Uyển Tình, "Là tổng giám đốc."

Uyển Tình khóc nghe điện thoại: "Alô. . . . . ."

"Phải về nhà?"

"Ừ. . . . . . Thiên Dương, cầu anh cho tôi trở về đi. . . . . . Ô ô. . . . . ."

"Chờ anh trở lại."

"Tôi không. . . . . ." Uyển Tình khóc rống, "Tôi muốn lập tức trở về!"

"Vì sao? Một khắc cũng không thể chờ?"

"Mẹ gọi điện thoại cho tôi. . . . . . Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. . . . . ." Uyển Tình đứt quãng nói, "Nhưng bà ấy giống như rất tức giận."

Mục Thiên Dương bực bội kéo kéo cà-vạt: "Đừng khóc! Trở về đi, có việc gọi điện thoại cho anh!"

"Cám ơn, cám ơn. . . . . ."

"Nhớ kỹ!" Mục Thiên Dương lại dặn, "Có việc gọi điện thoại cho anh! Anh là Mục Thiên Dương, không có chuyện gì anh không giải quyết được."

Uyển Tình sửng sốt một chút, đáy lòng quỷ dị lướt qua một loại cảm giác kêu là an tâm, giống như thật chuyện có hắn chuyện gì đều không có. Nhưng tiếp theo cô nghĩ đến, chính là có hắn. . . . . . Mới có chuyện.

Uyển Tình vọt vào nhà, thấy Từ Khả Vi lẳng lặng mà ngồi trên sô pha, bỗng dưng dừng lại cước bộ. Không biết đã xảy ra chuyện gì, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước qua.

"Quỳ xuống!" Từ Khả Vi đột nhiên lên tiếng.


DMCA.com Protection Status